Chương 18: (Vô Đề)

Trong suốt khoảng thời gian sau đó, Sở Thanh Phong gần như bị mọi người vây quanh, dán sát mặt vào mà quan sát như thể đang nhìn khỉ trong sở thú. Hắn bị ép phải bắt tay, chào hỏi, thậm chí còn phải chụp ảnh chung và kết bạn WeChat với họ. Tạ Phỉ nhìn thôi cũng thấy mệt thay cho hắn.

Vẫn là bà ngoại thấu hiểu nhất, bà cao giọng nói với Tạ Phỉ:

"Đào Đào, ăn xong rồi thì xuống nhà bà Tôn xem chắt gái bốn tháng của bà ấy đi. Con bé có vẻ hơi mập quá, con xem thử có bình thường không?"

Tạ Phỉ đáp một tiếng rồi kéo Sở Thanh Phong ra khỏi cửa.

Lúc chờ thang máy, Tạ Phỉ nhìn chằm chằm vào mấy nét vẽ nguệch ngoạc của đứa trẻ nào đó trên tường, sau đó thoải mái hỏi:

"Sở Thanh Phong, vòng ngực của em thật sự là 105 sao?"

Khi mặc đồ kín, dáng người Sở Thanh Phong trông cao ráo, gọn gàng, đẹp trai vô cùng. Nếu con số này mà đăng lên mạng, chắc chắn đám người mê cái đẹp sẽ réo lên gọi hắn là nam thần ngực khủng cho xem.

Có thật to vậy không?!

Sở Thanh Phong nghiêng đầu nhìn sang, bất ngờ nắm lấy tay Tạ Phỉ, ấn lên ngực mình:

"Đích thân đo thử đi."

Cảm giác từ lòng bàn tay truyền đến là độ căng mềm đầy rắn rỏi, khiến tim Tạ Phỉ đập dồn dập, âm thanh vang vọng đến mức cậu cũng nghe thấy được.

Đáng ghét, nếu không bị hai lớp áo này cản trở thì tốt rồi.

Cũng tạm. Tạ Phỉ chậm rãi rút tay về, giọng thì nói vậy nhưng rõ ràng có chút không cam lòng.

Cậu không biết rằng trên người mình có một chiếc chuông báo động—bất kể miệng có sắc bén thế nào, nhưng đôi tai không thể gạt người.

Thang máy lên từng tầng, một tiếng đinh vang lên, cửa kim loại mở ra, bên trong không có ai. Tạ Phỉ tai đỏ ửng, bước vào trước.

Phía sau, Sở Thanh Phong bật cười thành tiếng.

Thang máy bắt đầu đi xuống, Tạ Phỉ nghiêng đầu, ghé sát vào hắn, hơi thở phả lên vành tai.

Ấm nóng, nhẹ phớt qua, nhưng lại đầy trêu chọc.

"Lần sau anh sẽ tự mình đo bằng chân."

Nhà bà Tôn có bốn thế hệ cùng chung sống, chia ra ở hai căn hộ liền kề. Hôm nay là đêm Giao thừa, cả nhà quây quần đông đủ.

Thấy Tạ Phỉ và Sở Thanh Phong đến, ai nấy đều niềm nở chào đón, bà Tôn còn mừng tuổi cho họ như tặng lì xì tân hôn.

"Mấy hôm trước có một người họ hàng đến thăm cháu bé, thấy tay con bé có nhiều ngấn quá liền bảo là hội chứng dải sợi ối, cần phải phẫu thuật cắt bỏ, nếu không sau này sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển. Hơn nữa, con bé sắp năm tháng rồi mà vẫn chưa biết lật người."

Vừa nói, mọi người liền hướng ánh mắt về phía đứa trẻ bụ bẫm trong lòng cháu trai bà Tôn.

Tạ Phỉ cũng nhìn sang.

Là một bé gái tròn trịa, da trắng nõn nà, đôi mắt đen láy như hai trái nho căng mọng, lúc này đang m út ngon lành ngón tay cái của mình.

Nghe vậy, Tạ Phỉ ra hiệu cho Khương Văn cởi áo bé ra, hỏi:

"Vẫn đi khám định kỳ chứ? Bác sĩ khoa nhi nói thế nào?"

Khương Văn cởi bộ đồ liền thân của Ni Na ra, để lộ đôi tay mũm mĩm chẳng khác nào lốp xe Michelin:

"Trừ cân nặng ra thì mọi thứ đều bình thường. Tôi cũng đã nói với bác sĩ ở bệnh viện cộng đồng về việc con bé lười vận động, họ bảo không có vấn đề gì cả."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!