Anh thích tiền và không ngại nói về tiền. Anh ra sức học tập, làm thí nghiệm, lên bàn mổ, viết luận văn… tất cả là để có thể sớm trở thành trưởng khoa. Một khi đã có chức danh đó, anh không chỉ có cơ hội thực hiện nhiều ca phẫu thuật đầy thử thách hơn mà thu nhập cũng sẽ ổn định hơn.
Là một người bình thường, anh rõ ràng hiểu được sự khác biệt giữa năm trăm tệ và năm vạn tệ. Năm vạn tệ một tháng có lẽ là mức lương cao nhất mà anh có thể đạt được trong đời.
Thế mà một tháng trước, anh còn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ trở thành bạn đời của ai đó và nhận được khoản tiền tiêu vặt gấp bốn lần mức lương tối đa kia.
Tạ Phỉ không cảm thấy tự ti hay khó xử trước Sở Thanh Phong, càng không có chuyện cúi đầu rụt rè. Cùng lắm chỉ là có chút ghen tị.
Và vô cùng kinh ngạc.
Khoảng cách giữa người với người đôi khi lớn đến mức khó mà tưởng tượng.
Dù cuộc hôn nhân này không kéo dài lâu, dù một ngày nào đó Sở Thanh Phong hết chấp niệm với anh, họ mỗi người một ngả, thì anh cũng không thấy quá mất mát.
Chí ít, anh có thể rời đi với số tiền riêng lên đến hàng chục, thậm chí hàng trăm vạn, tiếp tục công việc bác sĩ của mình, tiếp tục cầm dao mổ trên bàn phẫu thuật.
Thật là thảm biết bao.
Nghĩ đến việc có một khoản tiền khổng lồ rơi vào túi mình, Tạ Phỉ trốn trong chăn, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Tối đêm 30, Sở Thanh Phong đến thăm ông bà ngoại của Tạ Phỉ với tư cách cháu rể.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn ra mắt gia đình anh.
Hôm trước, Tạ Phỉ đã về nhà ông bà giúp đỡ chuẩn bị. Anh không biết nấu nướng, nhưng việc lọc xương, thái thịt, chia phần lại cực kỳ chuyên nghiệp. Thịt kho tàu được anh cắt thành từng miếng vuông vức y như quân mạt chược, gần như đạt đến độ chính xác của một chiếc thước đo.
Sở Thanh Phong đến sớm hơn mười lăm phút và tình cờ gặp Tạ Phỉ vừa đi mua đồ về.
Mấy ngày nay trời trở rét đột ngột, đầu mũi của Tạ Phỉ bị lạnh đến mức ửng đỏ, đôi mắt đào hoa trong veo lấp lánh, hàng mi dài còn vương một lớp sương mỏng. Anh mặc chiếc áo lông vũ dày cộp, xách theo túi đồ, trông chẳng khác nào một chú chim cánh cụt nhỏ vụng về.
Thật kỳ lạ, chỉ cần nhìn thấy anh, tâm trạng của Sở Thanh Phong liền tốt lên.
Thang máy của khu chung cư cũ chờ khá lâu, Tạ Phỉ đút hai tay vào túi áo, còn Sở Thanh Phong thì xách theo rất nhiều quà cáp.
Bất giác, trong đầu Tạ Phỉ vang lên một bài hát thậm chí còn già hơn cả anh:
"Tay trái xách một con gà, tay phải xách một con vịt, trên lưng còn địu thêm một bé con nữa, í a í a ê..."
Không biết Sở Thanh Phong đã bao giờ phải xách nhiều đồ như thế này chưa?
—
Bữa cơm tất niên, một số họ hàng thân thích cũng đến dự.
Sở Thanh Phong mặc áo len cashmere xám Paris bên trong chiếc áo dạ Chesterfield.
Muốn mặc áo len cashmere đẹp mắt không dễ chút nào, thậm chí còn khó hơn mặc sơ mi.
Nhưng Tạ Phỉ phải công nhận rằng—Sở Thanh Phong mặc quá đẹp.
Không cứng nhắc, không phô trương, cộng thêm một gương mặt trời sinh ưu việt, hắn nhanh chóng chiếm được cảm tình của các bậc phụ huynh.
Các cô, dì trong nhà đặc biệt thích Sở Thanh Phong.
"Ôi dào, Đào Đào đúng là có mắt nhìn, đẹp trai quá!"
"Dáng người cũng cao ráo, vai rộng thế này, nhìn đã thấy yên tâm rồi."
"Một chàng rể đẹp trai thế này, Đào Đào lại giấu kỹ, cưới xong mới chịu thông báo với chúng ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!