Sảnh lớn của công ty Gia Gia Media rộng thênh thang mà vắng lặng, quầy lễ tân chỉ có một cô gái đang ngồi thất thần.
Nghe thấy tiếng bước chân từ xa lại gần, cô bỗng ngẩng đầu lên.
Một chàng trai trẻ dáng người cao ráo mảnh khảnh vừa bước vào từ cửa xoay bằng kính. Anh mặc áo khoác kẻ sọc, bên trong là hoodie sáng màu phối với quần âu thoải mái, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, trông chẳng khác nào nam thần trong mơ thời đại học.
Vành mũ kéo thấp, anh lại đang cúi nhìn điện thoại, thành ra không thấy rõ gương mặt.
Lễ tân vội vàng ngồi thẳng dậy, nở nụ cười chuyên nghiệp, nhưng trong lòng đã sớm dậy sóng.
— Trời ơi, bàn tay của anh ấy đẹp quá!
— Dù không quá cao, nhưng dáng đi quá đỉnh! Phong thái thư thả mà vẫn ngầu, từng bước chân như giẫm thẳng vào tim mình vậy!
— Cầu mong gương mặt không làm tụt mood!
Tạ Phỉ khẽ gật đầu với cô, khóe mắt hơi cong lên, giọng điệu nhẹ nhàng:
"Khách đến có cần đăng ký không?"
Có, thưa anh. Cô đặt tay lên bàn phím máy tính, dòng suy nghĩ như núi lửa phun trào.
— Dùng chữ đẹp để tả anh ấy thật sự quá đơn giản, không đủ!
— Người ta nói nhìn trai đẹp giúp kéo dài tuổi thọ, tôi tin rồi đấy!
— Chỉ riêng giọng nói và khuôn mặt này thôi, dù có là ăn mày ngoài đường cũng phải được ba món một canh!
"Anh muốn đến bộ phận nào, có hẹn trước không?"
Tạ Phỉ còn chưa kịp trả lời thì tiếng Đinh vang lên, cửa thang máy gần đó mở ra, Sở Thanh Phong bước ra ngoài.
Lễ tân nhanh chóng đứng dậy, cất giọng cung kính: Sở tổng.
Tạ Phỉ nhướng mày: Em xuống làm gì?
Sở Thanh Phong đi đến trước mặt Tạ Phỉ, tay phải tự nhiên đặt lên eo anh:
"Lần đầu tiên sợ anh không tìm được, xuống đón anh."
Tạ Phỉ nhìn hắn bằng ánh mắt
"Em nghĩ anh ngốc chắc?".
Cho đến khi hai bóng dáng cao lớn, mỗi người một vẻ đẹp riêng nhưng đều khiến người ta kinh diễm, cùng nhau bước vào thang máy, cô lễ tân mới như hồn lìa khỏi xác mà đưa tay khép lại chiếc cằm đã rơi xuống vì kinh ngạc quá độ.
Trên tầng làm việc của Sở Thanh Phong còn có bộ phận tài chính và một số phòng ban khác. Vậy nên chỉ trong nháy mắt, tin tức
"Sở tổng đích thân xuống đón một anh trai siêu ngầu lên tầng" đã mọc cánh, bay khắp tòa nhà.
Không ai dám chạy thẳng đến trước mặt Sở Thanh Phong để hỏi, nhưng số người cầm tài liệu viện cớ đến phòng tổng tài thì tăng lên thấy rõ.
Tần Thiên cũng không biết nhiều hơn những người khác, mà dù có biết thì cũng tuyệt đối không bàn tán chuyện riêng tư của sếp sau lưng.
[Tin siêu sốc!
Sáng nay đi làm đợi thang máy gặp sếp, tay lấp lánh một chiếc nhẫn. Ngón áp út! Nhẫn vàng!]
[Đậu xanh!]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!