Sở Thanh Phong đưa anh xem kết quả kiểm tra sức khỏe. Hắn rất khỏe mạnh, mọi chỉ số đều đạt tiêu chuẩn, trông có vẻ đời tư cũng sạch sẽ vô cùng.
Giờ thì Tạ Phỉ nghi ngờ rằng ngoài học tập và công việc ra, những năm qua Sở Thanh Phong chẳng hề yêu đương với ai. Dù anh không hề bận t@m đến chuyện quá khứ của hắn, nhưng nếu đúng là như vậy thì anh lại thấy vui hơn hẳn. Vì chính anh cũng là một người hoàn toàn trong sạch.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, lâu đến mức đôi mắt Tạ Phỉ phủ một tầng sương mờ, từng đợt nóng bức dâng lên trong cơ thể.
Không thể tiếp tục nữa.
Có một giọng nói vang lên trong đầu anh, bảo anh phải dừng lại.
Cơ thể đã sắp mất kiểm soát rồi…
Đầu ngón tay anh luồn vào tóc Sở Thanh Phong, khẽ kéo nhẹ. Hắn khẽ thở ra một hơi, ngẩng đầu lên. Đôi môi hắn ướt át, một sợi chỉ bạc mong manh chao nghiêng giữa khoảng cách rồi đứt đoạn.
Tạ Phỉ nghĩ:
Hôn nhau thật sự là chuyện hạnh phúc nhất trên đời!
…
Nửa tiếng sau, anh đứng trước quầy trưng bày, nhìn chằm chằm vào một bức tượng Phật bằng vàng ròng, cảm thấy chuyện hạnh phúc nhất đời người có thể bổ sung thêm một điều nữa.
Vì còn sớm, chưa đến giờ cơm tối, Sở Thanh Phong đề nghị đi mua nhẫn cưới. Thế là cả hai cùng đến một trung tâm chuyên bán trang sức vàng nổi tiếng ở thủ đô.
Hai người đàn ông không có quá nhiều yêu cầu về nhẫn cưới.
Tạ Phỉ là bác sĩ ngoại khoa, khi phẫu thuật phải tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc vô khuẩn, không được đeo bất cứ loại trang sức nào. Hơn nữa, kim loại quý có thể ảnh hưởng đến độ chính xác của thiết bị y tế.
Họ thử qua nhiều kiểu nhẫn: vàng, bạc, có đính kim cương, không đính kim cương... Cuối cùng, cả hai chọn một cặp nhẫn trơn bằng vàng ròng, không quá dày cũng không quá mỏng, sắc vàng sáng óng ánh nhưng khi đeo trên tay lại không hề phô trương.
Sau khi chọn xong, cửa hàng có dịch vụ khắc chữ miễn phí, chỉ là cần phải đợi một lát. Tạ Phỉ đút tay vào túi quần, đi loanh quanh trong trung tâm thương mại, chẳng mấy chốc đã bị những món trang sức bằng vàng bạc làm cho hoa mắt.
Đặc biệt là mấy món trang sức vàng ròng.
Những khối vàng nặng trịch thế này, thật khó tưởng tượng được chủ nhân của chúng hạnh phúc đến mức nào. Nhìn dãy số trên bảng giá, Tạ Phỉ bỗng không vui mà nghĩ: Người giàu trên đời nhiều như vậy, tại sao không thể có thêm anh?
Ở sau gáy Tạ Phỉ, ngay dưới chân tóc một đốt ngón tay có một nốt ruồi nhỏ bằng hạt gạo.
"Nhà ở Nam Thành có nhiều món đồ như này, đến Tết về anh cứ tự chọn vài thứ vừa mắt rồi mang về đi."
Lồ ng ngực ấm áp của Sở Thanh Phong áp sát từ phía sau. Sau lần va chạm trong xe khi nãy, sống lưng Tạ Phỉ cứng đờ vài giây rồi nhanh chóng thả lỏng, mặc cho hắn nửa ôm lấy mình.
Nhiều là bao nhiêu?
Sở Thanh Phong dùng ngón tay miết nhẹ lên nốt ruồi nhỏ, ấn ra một vết lõm sâu.
"Nhà em đông người, mà theo phong tục địa phương thì họ rất thích tặng vàng. Bộ bát đũa, cốc chén, ấm trà bằng vàng đính đá quý em có mấy bộ liền, mấy món đồ trang trí hình con giáp theo tuổi cũng phải đến mấy chục cái."
Tạ Phỉ chợt thấy chua xót.
Từ giọng điệu của Sở Thanh Phong, anh có thể nghe ra một chút phiền não—không dùng được, bày ra cũng không xuể, để thì chiếm chỗ.
Chết tiệt!
Anh cũng muốn thử cảm giác phiền não vì quá giàu!
"Nếu là anh, anh sẽ nấu chảy hết chỗ đó, đúc thành một cái còng tay bằng vàng. Em mà không nghe lời, anh sẽ còng em lại."
Ý tưởng này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của Sở Thanh Phong. Hắn sững ra vài giây rồi bật cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!