Chương 12: (Vô Đề)

Màn hình chỉ hiện lên trần nhà trắng xóa và một chiếc đèn chùm, giọng của Tạ Phỉ có chút mơ hồ.

"Chờ chút, tôi tìm giá đỡ điện thoại đã."

Nghe tiếng nước bắn tung tóe, nhịp tim của Sở Thanh Phong bất giác nhanh hơn. Anh… đang tắm à?

"Ừm, tôi thích ngâm bồn. Cậu tắm xong rồi?"

Giây tiếp theo, một gương mặt hơi ửng đỏ xuất hiện trong khung hình.

Làn hơi nước lượn lờ, Tạ Phỉ ngồi trong làn bọt xanh nhạt. Da trắng như tuyết, tóc đen như mực, đôi mắt đào hoa hơi híp lại, đuôi mắt phớt hồng. Môi anh đầy đặn, ướt át.

Sở Thanh Phong bỗng thấy đầu ngón tay mình hơi tê. …Chưa.

Tạ Phỉ chống một tay lên mặt, lười biếng nói: Vậy cậu đi tắm đi.

Sở Thanh Phong vừa định bảo không cần vội, thì nghe thấy một câu nói hờ hững:

"Mở video lên mà tắm."

Ánh mắt hai người dây dưa qua màn hình.

Tạ Phỉ lặp lại câu hỏi y như mấy ngày trước:

"Sao, cậu không dám hả?"

Sở Thanh Phong chớp mắt, cầm theo điện thoại đi vào phòng tắm.

Đúng như tưởng tượng, nhà của Sở Thanh Phong rất rộng, phòng tắm cũng vậy. Ánh đèn trắng lạnh phủ xuống thân hình rắn chắc nhưng không quá khoa trương của hắn, tạo thành những bóng mờ nhàn nhạt.

Tạ Phỉ lần thứ một triệu cảm thán.

Sở Thanh Phong là người khiến anh rung động nhất trong suốt ba mươi năm qua.

Chỉ cần nhìn khuôn mặt và vóc dáng này thêm vài giây, tâm trạng anh liền trở nên vui vẻ.

Sở Thanh Phong cởi từng chiếc cúc áo. Theo từng động tác của hắn, cơ bắp bên dưới cũng khẽ chuyển động, những đường nét rõ ràng và mạnh mẽ.

Không giống những video trên mạng, không có động tác nào dư thừa, cũng không có biểu cảm cố ý quyến rũ.

Tất cả chỉ là những hành động lặp đi lặp lại mỗi ngày, như thể hắn chẳng hề để ý đến chiếc điện thoại và Tạ Phỉ.

Tạ Phỉ cực kỳ yêu thích cảm giác này.

Như thể anh bất ngờ nhận được một hộp quà, phải kiềm chế tò mò, từ từ mở từng lớp giấy gói.

Ánh mắt Tạ Phỉ dừng trên màn hình, không chút che giấu.

Nhưng Sở Thanh Phong không tiếp tục cởi áo sơ mi, mà chỉ buông lỏng vạt áo, đặt tay lên thắt lưng.

Chuẩn bị nhập cuộc rồi?

Sắp tới chưa?

Tới chưa?

Ô mô ô mô!

Lần cuối cùng được nhìn một mỹ nam c ởi đồ cũng đã lâu lắm rồi. Nhưng nước hoa hương gỗ trầm ấm vẫn để lại ấn tượng sâu sắc trong khứu giác của Tạ Phỉ. Anh vẫn nhớ rõ mùi diên vĩ thanh nhã bị hơi ấm cơ thể hun nóng, ngoài dự đoán mà lại rất dễ chịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!