Chương 11: (Vô Đề)

Dù cho thành tích học tập của anh rất tốt.

Anh từng ra vào văn phòng giáo viên, phòng giám thị, thậm chí cả phòng hiệu trưởng không biết bao nhiêu lần. Lẽ ra vào sáng thứ Hai, anh nên đứng trên sân khấu với tư cách là học sinh tiêu biểu để phát biểu, nhưng vì vi phạm nội quy, anh lại đứng dưới cờ đỏ đọc bản kiểm điểm.

Thầy cô trong trường vừa yêu vừa hận anh.

Rời xa ngôi trường trung học đã hơn chục năm, đứng trong văn phòng viện trưởng, Tạ Phỉ bỗng nhớ lại những ngày tháng tuổi trẻ ngông cuồng thuở thiếu niên.

"Sao vậy, cậu lần đầu tiên làm bác sĩ à, sao vẫn còn nóng nảy thế? Người ta là ngôi sao đấy, chỉ cần tiện tay viết vài câu lên Weibo cũng có thể kích động một đám fan cuồng, dùng nước bọt nhấn chìm cả bệnh viện của chúng ta."

Viện trưởng Lý nói xong, uống một ngụm trà lớn, tiếp tục:

"Chuyện này càng lúc càng ầm ĩ, bây giờ còn leo lên cả hot search, cậu nói xem phải làm sao đây?"

Tạ Phỉ đứng bên cửa sổ, vô thức nghịch gai của chậu xương rồng, lười biếng đáp:

"Bệnh viện chẳng phải đã báo cảnh sát rồi sao?"

Viện trưởng Lý: …

Chuyện ầm ĩ đến mức này, fan cuồng của Chúc Tinh Đạc đã gọi điện đến đường dây nóng chính phủ và Sở Y tế thành phố đến nổ tung, bệnh viện đâu thể ngồi yên nhìn tình hình ngày càng mất kiểm soát?

Trang Weibo chính thức của bệnh viện đã công khai đoạn video giám sát ghi lại toàn bộ sự việc, đồng thời báo cảnh sát.

Trong thời đại truyền thông số, khi mà quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân luôn căng thẳng, tin đồn có thể lan rộng với tốc độ khó lường. Nếu bệnh viện không đứng ra bảo vệ bác sĩ và y tá của mình, khác nào ngồi chờ bị hủy diệt?

Viện trưởng Lý cũng từng là một bác sĩ tuyến đầu, ông hiểu rõ làm bác sĩ trong thời buổi này khó khăn đến mức nào.

Áp lực của những bác sĩ trẻ tuổi lớn đến mức người bình thường khó mà tưởng tượng nổi. Học tập, nghiên cứu, điều trị – ba ngọn núi đè nặng, ngày nào cũng phải hoạt động hết công suất, quầng thâm mắt còn rõ hơn cả mí mắt, tóc rụng từng mảng dù tuổi vẫn còn trẻ, thời gian nghỉ ngơi thì trông còn tệ hơn cả xác chết.

Viện trưởng Lý xem lại đoạn video ghi lại toàn bộ sự việc, trong lòng thầm nghĩ Tạ Phỉ mắng rất đúng. Nếu người gây chuyện không phải là bác sĩ của bệnh viện ông, thì thật tốt biết bao!

Gặp phải kiểu người nhà bệnh nhân như Chúc Tinh Đạc, chỉ có thể xem như xui xẻo mà thôi.

Các bác sĩ trẻ vẫn thường đùa với nhau, nếu sớm biết thế này, chi bằng học pháp y ngay từ đầu, ít nhất không phải đối mặt với mâu thuẫn bác sĩ – bệnh nhân.

Người nhà của Chúc Tinh Đạc đúng là vô lý hết chỗ nói. Ca phẫu thuật được thực hiện ở bệnh viện khác, thế mà lại chạy đến đây làm loạn? Cố tình gây sự?

Viện trưởng Lý thở dài, liếc mắt ra hiệu cho Vương Minh Sanh: Ông nói với cậu ấy đi.

Vương Minh Sanh vừa bước ra khỏi phòng phẫu thuật, đã nắm được toàn bộ sự việc.

"Hôm nay, chính người nhà bệnh nhân đã đẩy ngã nhân viên y tế, đập phá thiết bị y tế, làm loạn bệnh viện trước. Tôi cho rằng cách xử lý của bác sĩ Tạ Phỉ hoàn toàn hợp lý, hợp tình, hợp pháp."

Nhận ra ánh mắt của viện trưởng Lý như muốn hỏi:

Ông đang khen hay đang phê bình đây? Vương Minh Sanh bình thản nói tiếp:

"Đối mặt với những người nhà bệnh nhân vô lý như vậy, bác sĩ và y tá cũng không thể cứ để mặc người ta ức hiếp. Bệnh viện có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của bác sĩ và y tá trong bệnh viện mình."

Viện trưởng Lý: ……

Tạ Phỉ giơ ngón tay cái về phía Vương Minh Sanh.

Bình thường trong công việc hay giảng dạy, trưởng khoa lúc nào cũng nghiêm khắc với anh như dạy con trai mình, nhưng khi cần bảo vệ người của mình thì tuyệt đối không để anh chịu oan ức.

Trưởng phòng y tế hắng giọng:

"Viện trưởng, vậy chuyện này…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!