Buổi sáng mùa đông, ánh nắng mỏng manh xuyên qua khung cửa sổ trong suốt, chiếu rọi hành lang bệnh viện vốn mang gam màu lạnh, khiến không gian trở nên ấm áp và sạch sẽ hơn. Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt.
Thông thường, trưởng khoa và phó khoa sẽ thực hiện buổi kiểm tra giảng dạy hai lần mỗi tuần. Những ngày còn lại, công việc kiểm tra chủ yếu do bác sĩ điều trị chính và bác sĩ nội trú đảm nhận.
Tạ Phỉ cầm tập hồ sơ trên tay, trong túi áo blouse trắng cài hai cây bút nước. Anh tìm thấy chiếc kính gọng đen trên bàn làm việc hơi lộn xộn, đeo lên rồi dẫn đầu bước ra khỏi văn phòng. Sau lưng anh, Đặng Tuấn Lâm cùng năm sáu bác sĩ nội trú vội vàng đi theo.
Bác sĩ và y tá lúc nào cũng bước đi rất nhanh, cứ như đang tranh thủ từng giây từng phút.
Dịp Tết ngày càng cận kề, số lượng bệnh nhi đến khám cũng giảm dần. Tháng trước, đợt bùng phát cúm khiến mỗi ngày khoa hô hấp tiếp nhận gần hai nghìn trẻ em. Các bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, lại khó chịu trong người nên chẳng thể phối hợp, khiến cả tòa nhà khám bệnh tràn ngập tiếng khóc không ngớt.
Vì thế, các giáo sư luôn khuyên rằng: Nếu không chịu được tiếng khóc, không thể đối mặt với sự ra đi của những sinh mệnh bé nhỏ, tốt nhất đừng chọn ngành nhi khoa lâm sàng.
Năm đầu tiên mới vào nghề, mỗi ngày tan ca, trong đầu Tạ Phỉ chỉ còn lại tiếng khóc của trẻ con lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn vô tận. Bây giờ, anh đã miễn dịch với điều đó.
Kết thúc buổi kiểm tra bệnh nhân, y tá trưởng đưa cho Tạ Phỉ danh sách sắp xếp phẫu thuật.
Không ngoài dự đoán, ngày 29 Tết vẫn còn bốn ca phẫu thuật.
Bệnh nhân tại bệnh viện nhi trực thuộc Đại học B rất đông, phòng phẫu thuật lại có hạn, nên thường ưu tiên các ca bệnh khó và tình trạng nghiêm trọng trước. Đôi khi, vì nhiều lý do khác nhau, trưởng khoa và phó khoa không thể hoàn thành hết các ca mổ theo lịch, buộc phải dời sang ngày hôm sau.
Tạ Phỉ nhanh chóng tính toán trong đầu, chỉ cần phối hợp tốt với bác sĩ gây mê, anh hẳn có thể tan ca đúng giờ.
Ký xong lịch phẫu thuật, anh chợt cảm nhận được vạt áo blouse bị ai đó kéo nhẹ.
Cúi đầu nhìn xuống, một gương mặt nhỏ nhắn, đáng yêu đang rụt rè ngước lên nhìn anh.
Tuệ Tuệ?
Nghe Tạ Phỉ gọi chính xác biệt danh của mình, cô bé lập tức nở nụ cười tươi rói, giọng nói trong trẻo vui vẻ vang lên: Chào bác sĩ Tạ ạ!
Mẹ Tuệ Tuệ bước đến, mỉm cười nói:
"Đúng vậy, hôm nay hai mẹ con tôi đến tái khám. Vì còn sớm nên con bé muốn ghé qua chào bác sĩ Tạ và mọi người."
Tạ Phỉ xoa nhẹ l3n đỉnh đầu cô bé, ngồi xuống hỏi:
"Em sao lại ở đây? Hôm nay đến tái khám à?"
Tuệ Tuệ đưa tay phải giấu sau lưng ra, mở bàn tay trắng trẻo, lộ ra một viên kẹo bơ nhân caramel bọc trong lớp giấy gói màu tím.
Đúng lúc này, điện thoại của mẹ Tuệ Tuệ đổ chuông, có vẻ là một cuộc gọi video quan trọng từ công việc. Cô cúi xuống dặn dò con gái:
"Mẹ phải nghe điện thoại một lát, con ở yên trong phòng, đừng chạy lung tung nhé!"
Tuệ Tuệ ngoan ngoãn gật đầu.
Mẹ cô bé vừa nhận cuộc gọi vừa bước về phía cửa thoát hiểm.
Tuệ Tuệ bóc lớp giấy gói, giơ tay định đưa viên kẹo vào miệng Tạ Phỉ.
"Bác sĩ Tạ, anh ăn đi!"
Bản năng của người có tính cảnh giác cao và hơi sạch sẽ khiến Tạ Phỉ theo phản xạ né sang một bên. Tuệ Tuệ nhìn anh, hàng mi dài đen nhánh khẽ rũ xuống, lộ rõ vẻ thất vọng.
"Mẹ bảo người lớn không thích ăn kẹo. Bác sĩ Tạ cũng vậy sao?"
Nhìn viên kẹo bơ nhân caramel trong lòng bàn tay bé con, đã bắt đầu mềm đi vì hơi ấm, Tạ Phỉ chủ động cúi xuống, nhận lấy viên kẹo và bỏ vào miệng.
Có chút mằn mặn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!