Ca trực đêm của khoa Nhi, bệnh viện trực thuộc B Đại bắt đầu từ 8 giờ tối đến 8 giờ sáng hôm sau. Tạ Phỉ hôm qua không gặp may lắm, liên tục phải vào ba ca phẫu thuật cấp cứu, đến khi tan ca thì đã gần trưa.
Đúng vào giờ cao điểm của thang máy bệnh viện, cửa thang vừa mở ra rồi đóng lại, bệnh nhân và người nhà ào vào, nhanh chóng lấp đầy không gian chật hẹp.
Tạ Phỉ đứng trong góc sâu nhất, nửa khép mắt, cố gắng loại bỏ những âm thanh ồn ào và mùi hương hỗn tạp xung quanh.
Đinh—thang máy xuống tầng một.
Anh cúi đầu nhìn điện thoại, thuận theo dòng người bước ra ngoài.
Như thể có radar phát hiện trai đẹp, bước chân anh không hề dừng lại nhưng ánh mắt lại thoáng nhìn về phía thang máy bên cạnh.
Bóng dáng lướt qua quá nhanh, không nhìn rõ được từng đường nét khuôn mặt.
Nhưng vóc dáng, chiều cao—vẫn có thể thấy rõ ràng.
Trong lòng Tạ Phỉ khẽ wow một tiếng.
Bóng lưng này…
Quá A*.
Cửa thang máy đang từ từ khép lại bỗng nhiên mở ra lần nữa. Giữa ánh mắt khó hiểu của những người xung quanh, Sở Thanh Phong vội vã chen ngược dòng người ra ngoài, miệng liên tục nói:
"Xin lỗi, nhường đường một chút."
Ánh đèn sáng rực của đại sảnh chiếu xuống, soi rõ đôi mắt hắn—nơi những cảm xúc phức tạp đang cuộn trào.
Thư ký Tần Thiên trên tay vẫn xách theo túi quà bồi bổ, khó hiểu hỏi:
"Sở tổng, có chuyện gì vậy?"
Hắn không trả lời, ánh mắt đảo qua khắp nơi.
Bệnh viện đông đúc, người qua lại tấp nập, nam nữ già trẻ đủ cả—nhưng đâu mới là người hắn muốn tìm?
Có lẽ… chỉ là hoa mắt thôi.
—
Tạ Phỉ ra khỏi cổng bệnh viện, đi bộ 50 mét đến ga tàu điện ngầm. Mười mấy phút sau, anh bước ra từ lối ra cách ba trạm dừng, đi thêm 80 mét nữa mới về đến nhà.
Vừa cởi chiếc áo lông giữ ấm, chuông cửa vang lên.
Hôm nay là Đông Chí*, bà ngoại đã gói sủi cảo nhân thịt bò với hẹ—món anh thích nhất—bảo ông ngoại mang qua. Ông bà đã nhắn tin WeChat từ sáng sớm, nhưng mãi đến khi rời phòng phẫu thuật anh mới thấy.
Tạ Phỉ đã nói không biết bao nhiêu lần rằng hai người phải chú ý sức khỏe, không cần tự mình mang đồ ăn đến cho anh. Nhưng dù nói thế nào, ông bà ngoại cũng không chịu nghe.
Ngay cả các y tá mới ở khoa cũng biết, mỗi khi bác sĩ Tạ đi công tác, hai ông bà bảy mươi mấy tuổi cùng hai chú mèo đều nhất định kéo nhau ra tận ga tiễn—cảnh tượng vô cùng long trọng và ấm áp.
Sủi cảo nhân hẹ ngọt thanh, thịt bò đậm đà, vừa cắn một miếng đã tràn đầy hương vị.
Tạ Phỉ đói bụng, ăn liền một lúc hai mươi cái vẫn chưa muốn dừng.
Ông ngoại anh là một họa sĩ tranh thủy mặc có tiếng, tính tình ôn hòa, nói chuyện lúc nào cũng chậm rãi từ tốn. Như thường lệ, ông hỏi công việc của anh có bận không, có mệt không, dù thế nào cũng phải ăn uống đầy đủ.
Tạ Phỉ gật đầu, bảo mình vẫn ăn uống tốt, rồi hỏi thăm sức khỏe ông bà. Anh còn nhắc đến hộp thuốc gửi về tuần trước, trong đó có loại mới để trị đau khớp, không biết bà ngoại dùng có hiệu quả không.
Ông cười hiền hậu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!