Thường thì thiếu gia nhà giàu đều có một loại tật xấu, đó chính là ngang bướng.
Vu Hi Triệt bị hai huynh đệ họ khinh thường như vậy, hắn càng không chịu đi, liều mạng ở lì trong văn phòng tự tìm cho mình phiền phức.
Buổi chiều, lúc Thẩm Xương Mân lần đầu tiên tiến vào văn phòng tổng tài, thì chỉ thấy Vu Hi Triệt vẫn ngồi ở trên ghế salon, hai mắt xuất thần nhìn chằm chằm nhị thiếu gia, còn tổng tài căn bản là không để ý tới Vu thiếu gia.
Lúc Thẩm Xương Mân lần thứ hai tiến vào văn phòng tổng tài, tổng tài đang ở bên cạnh nhị thiếu gia nói gì đó, xem ra có lẽ là muốn lấy đi quyển sách trên tay nhị thiếu gia, mà Vu thiếu gia chính là vẻ mặt nhàm chán cào đệm sô pha.
Khi hắn lần thứ ba tiến văn phòng, tổng tài đang xử lý văn kiện, nhị thiếu gia nằm ngả lên ghế sa lon, tựa hồ là đang ngủ, trên người còn đang đắp một cái áo vest vạn phần (vô cùng) quen mắt, mà Vu thiếu gia tiếp tục ở một bên cào sô pha.
Thẩm Xương Mân vuốt mũi đi ra cửa, đây đúng là một cái khung cảnh quái dị.
Hắn nhớ rõ Vu thiếu gia tựa hồ cùng tổng tài quan hệ không tệ, hôm nay xem ra, đối với tổng tài mà nói, vẫn là nhị thiếu gia nặng hơn chút ít, tuy các tính xấu trước kia của nhị thiếu gia so với Vu thiếu gia còn muốn ác liệt hơn nhiều.
"Vu Hi Triệt, nếu cậu còn cào sô pha, tôi sẽ đá văng cậu ra khỏi đây ngay." Vương Thanh khép lại văn kiện trong tay, mặc dù là sô pha làm từ vải mềm, tiếng cào không lớn, nhưng nghe cũng thật sự khó chịu.
"Dù sao cậu cũng muốn bắt tôi đền, tôi cào ghế salon của mình thì mắc mớ gì tới cậu." Vu Hi Triệt cũng không ngẩng đầu lên, dùng sức cào thêm hai cái.
"Như vậy hiện tại đem sô pha của cậu khiêng ra ngoài, phòng làm việc của tôi không bầy đồ đạc của người khác." Vương Thanh gầm giọng nói:
"Có cần tôi gọi người tới giúp cậu hay không?"
"Ha ha, tôi chỉ đùa một chút thôi, không nên tưởng thật." Vu Hi Triệt nhìn cái sô pha phía dưới, đoán ra trọng lượng của nó, đã suy ra được một khẳng định chắc chắn, đó là nếu có khiêng, thì chỉ có thể là cái sô pha này khiêng hắn, còn hắn thì khiêng không nổi cái sô pha này.
Kiến Vũ mơ mơ màng màng mở to mắt, chứng kiến trước mắt mình là một bức tường trong suốt, không đúng, là cửa sổ thủy tinh. Trong lỗ tai truyền đến một tiếng cười mất tự nhiên, cậu hiếu kỳ quay đầu nhìn lại, lại chứng kiến cái người vô lễ kia vẫn còn đang ngồi trên ghế salon.
Người này còn chưa đi sao? Tuy không thế nào chấp nhận được hành vi của người này, nhưng người làm chủ nhà đương nhiên sẽ không làm cái việc là đuổi khách đi. Cậu trừng mắt nhìn, cúi đầu bảo trì trạng thái trầm mặc, chiếc áo vest đang phủ ở trên người cậu rớt xuống, đây là áo của huynh trưởng?
Vương Thanh thấy Kiến Vũ tỉnh, thì không hề để ý tới Vu Hi Triệt, nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói với Kiến Vũ:
"Còn một lúc nữa tôi mới tan tầm, nếu cậu thấy buồn chán thì đọc sách đi."
A. Kiến Vũ liếc mắt nhìn Vu Hi Triệt, rút ra cuốn sách để ở bên cạnh, tiếp tục đọc bách khoa toàn thư truyện cười.
Tuy cậu không hiểu loài động vật gọi là gấu mèo tại sao cả đời tâm nguyện có được màu sắc rực rỡ, cũng không hiểu tại sao cuộc sống của chim cánh cụt là ăn, ngủ, nhảy nhót,... bất quá thoạt nhìn vẫn là rất thú vị.
Xuy... Vu Hi Triệt nhìn thời gian, mới 4h chiều, Vương Thanh lúc nào lại về sớm như vậy, hắn thật đúng là chưa từng gặp qua, chỉ là biểu hiện của vị Vương nhị thiếu gia này làm hắn thật sự có chút nằm ngoài sự tưởng tượng của mình.
Lời đồn xoay quanh Vương gia nhị thiếu gia cũng không ít, nhưng toàn bộ đều là nói cậu ta không nên thân như thế nào, luôn chọc vào phiền toái gì đó, rồi quan hệ giữa Vương gia đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia đạm mạc ra sao,... Hôm nay vừa thấy, hắn đã hiểu được mấy tin đồn đó sở dĩ được gọi là tin đồn, cũng là bởi vì chúng không thể tin.
Xoa cái bụng vẫn còn đau nhức vị bị Kiến Vũ đá, Vu Hi Triệt đánh giá cẩn thận cái cậu Vương nhị thiếu gia mà mới chỉ nghe kỳ danh chưa thấy mặt: mặc quần áo rất vừa người, cũng không có nhố nhăng như thời trang giới trẻ đang lưu hành bây giờ; làn da rất trắng, hẳn là được bảo dưỡng không tồi; bộ dáng cũng rất khá, cũng là một mĩ thiếu niên, ngoại trừ lúc đá mình một cước kia, thời gian khác hầu như đều tĩnh lặng, thật sự cùng cái tên ăn chơi trác táng trong truyền thuyết kia hoàn toàn bất đồng, ngược lại còn có vài phần ưu nhã của con cháu thế gia.
Nghĩ tới bộ dáng Kiến Vũ lúc dùng cơm trưa, Vu Hi Triệt vẫn nhẹ gật đầu, thực sự phải gọi là ưu nhã, dù sao người có thể ăn cơm hộp ra phong thái như đang ngồi trong nhà hàng cao cấp cũng không phải tùy ý là có thể thấy được.
Buổi chiều năm giờ, Vương Thanh đóng máy tính, khóa kỹ ngăn tủ, nói với Kiến Vũ đang im lặng ngồi đối diện ở một bên: Đi... về nhà. Nói xong lời này, ánh mắt anh hơi đổi, mới một ngày, mà anh đã thừa nhận tiểu tử này là một thành viên trong biệt thự của mình?
Dạ. Nghe thế, Kiến Vũ đứng lên đem sách để lại chỗ cũ, cũng kéo sô pha về chỗ ban đầu, không hề có nửa điểm khó khăn.
Nhìn một loạt động tác của Kiến Vũ, Vương đại ca có chút vui mừng, tiểu tử này vốn là em trai của mình, hiện tại lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, có một người nhà như vậy cũng không tệ.
Lúc Thẩm Xương Mân chứng kiến tổng tài nhà mình dẫn nhị thiếu gia quang minh chính đại tan việc sớm, thiếu chút nữa thì đem mắt kính của mình rớt xuống, phản ứng có điều kiện nhìn về phía cửa sổ sau lưng, ánh mặt trời sáng lạn, không có dấu hiệu phong vân biến sắc (dấu hiệu trời sắp có bão), lại nhìn nhìn cái trán của tổng tài, rất bình thường cũng không có dấu hiệu ấn đường biến thành màu đen (bực bội), vì vậy... đây là kỳ tích trong truyền thuyết?
Không cần nhìn nữa.
Vu Hi Triệt đưa tay đặt lên vai của hắn:
"Xương Mân à, tổng tài nhà các ngươi kỳ thật cùng Vương nhị thiếu gia quan hệ rất tốt a, những lời đồn kia về nhị thiếu gia, tổng tài nhà các ngươi mặc kệ sao?"
Thẩm Xương Mân thản nhiên gạt ra móng vuốt đang đặt trên vai mình: Vu thiếu gia,lời đồn đại dừng lại tại trí giả
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!