Chương 48: Cuộc chiến [ hạ ]

Trên sân bóng xảy ra chuyện như vậy cũng không phải là hiếm, đừng nói là thi đấu giao hữu, ngay cả trong trận đấu quốc tế, cũng sẽ xuất hiện tình huống cố ý phạm lỗi.

Bất quá đối phương cao hơn một mét tám, một cước đá vào Kiến Vũ mảnh khảnh, những người có mắt đều có thể nhìn ra tình trạng không ổn.

Vốn đã đi ra vài bước, Phác Hàn lại thấy trên khán đài xôn xao, khó hiểu nhìn về phía sân bóng, mới phát hiện trận đấu đã tạm dừng, lại có bác sĩ xông vào trong sân.

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Vương Thanh, chỉ thấy Vương Thanh mặt âm trầm, hơi thở đạm mạc vừa rồi toàn bộ biến mất không thấy, không khỏi hơi sững sờ, Vương Thanh đầy người sát khí như vậy hắn cơ hồ chưa bao giờ thấy qua, cho dù sau khi tiền nhiệm gia chủ Vương gia chết, Vương Thanh lao vào tranh đoạt quyền kế thừa cũng chưa từng có khí thế đáng sợ như vậy.

"Khốn kiếp, cố ý đá người, cái quái gì vậy?!"

"Nhị thiếu gia cũng đã ngã, không biết tình huống thế nào..."

Phác Hàn khóe miệng lộ ra một nụ cười trào phúng, xoay người đi khỏi đám đông đang tức giận ngút trời.

Lúc đối phương đá tới, thực ra Kiến Vũ đã kịp phản xạ rất nhanh dời chân đi một chút, tuy một cước này vẫn chạm đến đùi, nhưng không làm bị thương chỗ nào.

Ngược lại đối phương một cước này dùng sức quá mạnh, vì mình đã né thoát,  nên quá đà, chắc bị ngã cũng không nhẹ.

"Kiến Vũ, cậu thế nào?"

Phác Hữu Thiên chạy đến bên cạnh Kiến Vũ, ngồi xổm xuống, nhưng lại không dám động đến cậu, sợ khiến cho cậu bị thương nặng hơn.

Không sao.  Kiến Vũ nói muốn đứng lên, lại bị Hạ Quân đè lại:

"Đừng ngu ngốc, lúc này không nên lộn xộn."  Nói rồi, lại hung hăng trợn mắt nhìn cầu thủ số 9 ngã bên cạnh Kiến Vũ:

"Cậu cho rằng mình là cao thủ võ lâm, bị người đánh lén còn muốn cử động?"

Kiến Vũ và Hạ Quân bình thường rất ít nói chuyện, nhìn thấy biểu tình giờ phút này của Hạ Quân, mới cảm thấy người này cũng không tồi, vì vậy cười cười giải thích nói:

"Tôi thật sự không sao."

Kiến Vũ bên này vui vẻ nói, cầu thủ Đại học B chợt nghe thấy cầu thủ số 9 bên cạnh hừ hừ âm thanh, lập tức đều lộ sắc mặt giận dữ trừng về phía hắn.

Số 9 chậm rì rì từ dưới đất bò lên, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Kiến Vũ, máy móc dùng tiếng Anh nói một câu thực xin lỗi, liền xoay người đi đến chỗ đồng đội của mình.

Kiến Vũ hờ hững nhìn theo bóng lưng hắn, cuối cùng có chút hiểu vì sao quốc gia này lại thích cầm đồ người khác nói là của mình.

Da mặt dày loại này, người bình thường thúc ngựa đuổi cũng không kịp.

"Kiến Vũ, trận đấu này mặc dù quan trọng, nhưng cậu cũng không cần phải vì một trận đấu, mà hủy hoại thân thể mình."  Phác Hữu Thiên oán hận liếc mắt nhìn cầu thủ Đại học H:

"Chúng tôi sẽ giúp cậu báo thù."  Kiến Vũ tuy có một đống lớn khuyết điểm, nhưng cũng không cho phép người trường khác đến khi dễ, huống chi còn là sinh viên Hàn Quốc, với tư cách là Chủ Tịch Hội Học Sinh, Phác Hữu Thiên nổi giận.

Những cầu thủ khác trải qua những ngày luyện tập, với Kiến Vũ cũng có chút ít giao tình, đối với một Vương nhị thiếu gia không giống như lời đồn cũng có ấn tượng rất tốt. Lúc này, cả đám đều chiến hỏa hừng hực, hận không thể đem toàn bộ cầu thủ Đại học H đạp cho mấy phát.

Cầu thủ Đại học H bị nhìn cũng có chút chột dạ, còn huấn luyện viên Đại học H đang ngồi bên sân càng đứng ngồi không yên, hắn vừa mới biết được người bị đá chính là Nhị thiếu gia của Vương thị Trung Quốc.

Danh tiếng của Vương gia dù ở Hàn Quốc cũng vô cùng nổi tiếng, nghĩ đến cầu thủ của mình đắc tội một đại nhân vật như vậy, mồ hôi trên trán hắn liền không ngừng đổ ra.

Đang lúc hắn lo lắng, bên người đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, nghiêng đầu xem xét, là một nam nhân anh tuấn mặc vest, trên gương mặt lạnh lùng mang theo hàn ý, hắn đang chuẩn bị mở miệng, đã thấy nam nhân đi về phía huấn luyện viên Đại học B bên kia.

Huấn luyện viên Đại học H thở phào một hơi, ánh mắt người này vừa rồi nhìn mình quá dọa người rồi.

Huấn luyện viên đáng thương sẽ không biết, người vừa rồi đi qua bên cạnh mình chính là Vương thị tổng tài trong truyền thuyết.

Bên này, huấn luyện viên Đại học B vừa nhìn thấy Vương Thanh, lập tức sắc mặt thay đổi, hắn cho rằng đối phương sẽ nói gì đó, kết quả đối phương chỉ bình tĩnh cởi áo vest trên người mình, mặc lên một bộ đồ thể thao ngồi xuống bên cạnh.

Rõ ràng là không nói một lời, lại làm cho hắn cảm thấy khó thở, vốn muốn nói chỗ này là chỗ ngồi của huấn luyện viên nhưng lời cũng đành nuốt xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!