Chương 46: (Vô Đề)

Lúc nghe được Kiến Vũ là chủ lực của đội bóng thì Hạ Như không thể không thừa nhận một sự thật, đó là lời đồn đại là thứ thật đáng sợ, không học vấn không nghề nghiệp cùng với việc là tia hi vọng giúp đội giành thắng lợi, hai cái này đẳng cấp cách nhau quá lớn.

Đại khái hiểu rõ một chút thực lực của đội bóng, Hạ Như nhẹ nhàng thở ra, trận đấu ngày mai tuy không thể cam đoan đại học B sẽ thắng trăm phần trăm, nhưng tuyệt đối đó sẽ là một trận đấu đặc sắc.

Người trong nước đối với bóng đá luôn vừa yêu vừa hận, ngoài miệng thì hận, nhưng trong nội tâm lại nhịn không được đối với môn thể thao này vẫn luôn ôm một tia hy vọng đáng thương.

Sau khi phỏng vấn vài cầu thủ, Hạ Như xoay người nhìn về phía khu nghỉ ngơi, Vương gia Nhị thiếu gia đã thay xong quần áo dựa vào đầu vai Vương Thanh nghỉ ngơi. Cô nao nao, không biết vì sao, cô lại cảm thấy, Vương gia Nhị thiếu gia mới là người thích hợp nhất đứng ở bên cạnh Vương Thanh.

Bị suy nghĩ không hiểu ra sao của mình làm cho kinh hãi, Hạ Như cất máy ảnh, đi đến trước mặt hai người:

"Làm phiền hai người phải đợi rồi."

Kiến Vũ dụi dụi mắt, ngồi thẳng người, liếc mắt nhìn Hạ Như, lại nhìn sang Vương Thanh, đứng lên ngáp một cái: Chúng ta đi thôi. Tiễn con gái về nhà là chuyện nên làm, cùng việc anh trai có thích cô ta hay không cũng không có quan hệ gì.

Ba người vừa rời khỏi sân bóng, chợt nghe thấy sau lưng có người gọi tên Kiến Vũ.

Tại Mân không kịp thở vượt qua ba người, hào khí vỗ vỗ vai Kiến Vũ:

"Trận đấu sáng mai, các huynh đệ đều trông cậy vào cậu đó."

Kiến Vũ cười gật gật đầu:

"Còn cần nhờ mọi người cùng nhau cố gắng mới được, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ." Mấy ngày này ở trường, cậu đã dần dần cảm nhận được cách sống bất đồng so với quá khứ, bất quá loại cảm giác này cũng không tệ.

Tại Mân có chút gượng gạo gãi gãi đầu, dù sao là ai khi phát hiện Vương nhị thiếu gia hung thần ác sát trong truyền thuyết trên thực tế là một nam sinh rất hiểu lễ phép, cũng đều sẽ có chút không được tự nhiên như hắn.

Vương Thanh nhìn cảnh tượng Kiến Vũ cùng bạn học hữu hảo, vì cậu mà cảm thấy cao hứng, lại cảm thấy có chút không vui, có lẽ chờ sau khi Kiến Vũ hiểu được hết thảy mọi thứ trên thế giới này, chính mình sẽ không còn có thể làm chỗ dựa duy nhất của thằng bé nữa?

Trên đường đi có vài người mang theo nụ cười hướng Kiến Vũ chào hỏi, Vương Đại thiếu gia có chút ghen tức nhìn hai nữ sinh vừa mới đi qua, vẫn còn là sinh viên, cách ăn mặc thành thục như vậy còn ra thể thống gì nữa?

"Kiến Vũ, hai nữ sinh kia em quen sao?"

Kiến Vũ không biết tâm tư Vương Thanh, thành thành thật thật trả lời:

"Bọn họ là bạn học ở lớp thư pháp, có đôi khi sẽ hỏi em một số vấn đề về thư pháp, cho nên mới quen biết."

Dùng loại thủ đoạn này tiếp cận con trai, có phải là đã quá cũ rồi không? Vương Thanh sờ sờ đầu Kiến Vũ:

"Đừng quá thân mật với con gái, ngoan, em phải biết rằng, cũng không phải tất cả con gái đều là vì thích em mới tới gần em."

Hạ Như nhìn không khí giữa hai huynh đệ, lại cảm thấy có chút buồn cười, đã từng luôn thờ ơ với chuyện của người khác như Vương Thanh lại như một bà mẹ cổ hủ, ngay cả những chuyện nhỏ nhặt này của Kiến Vũ cũng khẩn trương, nhưng như vậy xem cũng rất thú vị.

"Nam nữ thụ thụ bất thân, em hiểu mà."

Kiến Vũ nghe Vương Thanh nói như vậy, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu:

"Chỉ là, con gái bây giờ đều rất chủ động." Cậu cho dù không muốn quá mức thân mật, nhưng những người này vẫn rất nhiệt tình.

Luôn chú ý đến hai huynh đệ đang nói chuyện với nhau, Hạ Như khóe miệng kéo ra, Vương Thanh là muốn Kiến Vũ cả đời độc thân? Là thời đại nào rồi, còn nam nữ thụ thụ bất thân.

Sau khi ba người lên xe, khi xe vừa chạy đến cửa trường học, Kiến Vũ liền thấy một thân ảnh quen thuộc:

"Anh trai, lái xe thúc thúc ở đằng kia."

Hạ Như cũng nghiêng đầu theo nhìn lại, đứng ở khu đỗ xe ngoài cổng trường là một chiếc xe rất bình thường, cho dù chạy trên đường cũng sẽ không có người đoán được trong xe là người nào, cô như có điều suy nghĩ nhìn Vương Thanh, anh ấy đây là muốn bảo vệ Kiến Vũ sao?

Hạ Như mở cửa, cười nói với Vương Thanh:

"Vương Thanh, không ngại cho em mượn lái xe của anh một hôm chứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!