Hành lang rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng bước chân của một người. Sàn nhà rất sạch sẽ, sạch đến mức đủ để soi gương. Tiếng bước chân ngừng lại, tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên, sau đó liền yên tĩnh giống như cái chết.
Vương Thanh từ trong mộng tỉnh lại, cảm giác cánh tay phải của mình tựa hồ đang bị cái gì đó trói buộc, có chút mờ mịt nhìn sang xem xét, mới nhớ tới bên cạnh mình có thêm một người. Thiếu niên hiện tại vẫn đang trong giấc mộng, biểu tình trên mặt rất an bình, đôi tay còn đang ôm cánh tay anh.
Ngắm nhìn đôi môi hồng nhạt của Kiến Vũ, anh nhịn không được vươn tay ra, chỉ là tay còn chưa chạm được vào khóe môi, thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, thanh âm lộn xộn, giống như đã xảy ra việc lớn.
Thấy lông mi Kiến Vũ run nhè nhẹ, anh thu tay lại, còn chưa kịp đứng dậy mở cửa, đã bị người từ bên ngoài dùng chìa khóa mở ra.
"Thiếu gia, Nhị thiếu gia không ở trong phòng, cửa sổ vẫn còn đóng chặt, có thể nào là người ngoài hành tinh đã bắt cóc cậu ấy hay không?!"
Thời khắc mấu chốt, quản gia cũng chẳng quan tâm vấn đề lễ nghĩa nữa, lập tức dùng chìa khóa dự bị mở cửa phòng Vương Thanh, cũng không thèm nhìn tình hình trong phòng một cái, bối rối mở miệng.
Vương Thanh đỡ trán, quản gia đến tột cùng đã xem những thứ loạn thất bát tao gì trên TV vậy?
Kiến Vũ một đêm này ngủ rất ngon, nhưng dù cho ngủ say cũng không chịu được ồn ào như vậy, vì vậy cậu tỉnh. Nghe thấy quản gia thúc thúc nhắc tới người ngoài hành tinh gì đó, cậu hiếu kỳ từ trên giường ngồi dậy, dụi mắt hỏi:
"Người ngoài hành tinh là gì vậy?"
Sửa sang chiếc áo ngủ có chút trượt trên vai cậu, che khuất xương quai xanh tinh xảo, Vương Thanh mặt vô biểu tình mở miệng nói:
"Bộ dáng so với quản gia không khác nhau là mấy."
Kiến Vũ mở to hai mắt cẩn thận đánh giá quản gia một phen, phát hiện quản gia ngoại trừ so với cậu lớn tuổi hơn, căn bản không có chỗ nào bất đồng, vốn không tò mò, cậu liền đổi đề tài:
"Quản gia thúc thúc, chào buổi sáng."
quản gia vội ho một tiếng, biết mình quấy rầy đến giấc ngủ của thiếu gia, Đại thiếu gia hiện tại tâm tình thật không tốt, vì vậy điều chỉnh nét mặt của mình nói:
"Nhị thiếu gia, không còn sớm, cậu hôm nay so với mọi ngày rời giường muộn nửa tiếng."
Kiến Vũ mở to hai mắt: Cháu dậy muộn?!
Từ sau khi cậu sáu tuổi đi theo sư phụ học võ nghệ đến giờ, cậu rời giường chưa bao giờ muộn, hôm nay như thế nào lại có thể quên mất thời gian, cậu nhăn lại mặt:
"Sao thế được, quản gia thúc thúc, đồng hồ của thúc hư rồi!"
quản gia bình tĩnh nói:
"Nhị thiếu gia, đồng hồ của tôi là hàng chính hãng Thụy Sĩ."
Kiến Vũ hiểu ra:
"Khó trách có vấn đề, thì ra là hàng ngoại quốc." Cho nên, kỳ thật cậu còn chưa có dậy muộn, nghĩ vậy, cậu từ trên giường nhảy xuống:
"Anh, em đi thay quần áo." Nói xong, không để ý tới quản gia vẻ mặt bất đắc dĩ ra khỏi phòng.
"Thiếu gia, Nhị thiếu gia đêm qua gặp ác mộng?"
Ông nghi hoặc nhìn Vương Thanh, thiếu gia từ trước đến nay không thích người khác tùy ý vào phòng của cậu ấy, càng không nói là cùng người khác ngủ chung một cái giường.
Vương Thanh không đếm xỉa đến ánh mắt hiếu kỳ của quản gia, vén chăn lên xuống giường:
"quản gia, bác có thể xuống dưới chuẩn bị bữa sáng rồi, tôi cùng tiểu Vũ lập tức sẽ xuống."
Dạ, thiếu gia. quản gia sau khi ra khỏi cửa, mới thở dài nói:
"Không phải là bồi đắp tình cảm huynh đệ sao, thiếu gia cần gì phải ngại ngùng chứ." À phải, chắc từ này ông phải đổi sang đeo đồng hồ Trung Quốc, Nhị thiếu gia hình như không thích đồ ngoại.
Thay xong quần áo, Vương Thanh nhìn chính mình trong gương, lộ ra một nụ cười, tâm tình vô cùng tốt. Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, anh bước nhanh ra mở cửa, Kiến Vũ đã thay xong quần áo đi ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!