Chương 36: Đại thiếu gia, anh thực tịch mịch

Cơm trưa qua đi, Vương Thanh đưa Kiến Vũ đến trường học, vừa xuống xe đã lập tức thấy có mấy nam sinh nữ sinh xông tới, anh vốn tưởng rằng những người này định đến gây phiền toái, ai ngờ bọn họ lại cười tủm tỉm cùng em trai nhà mình chào hỏi.

Vương Thanh chỉ kịp nghe được một câu

"Anh trai, gặp lại sau", đã thấy em trai nhà mình cùng mấy người này đi mất. Anh đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng, em trai nhà mình ngoan ngoãn như vậy, mấy nam sinh đó liệu có thể bắt nạt thằng bé hay không, còn mấy nữ sinh kia có phải vì tiền mà tiếp cận Kiến Vũ?

Càng nghĩ càng bất an, khiến Vương Thanh cơ hồ đã quên mất đôi chân em trai nhà mình có lực sát thương ghê gớm đến mức nào, cũng quên mất em trai nhà mình đối đãi với nữ tử từ trước đến nay luôn lễ phép nhưng đều biết giữ khoảng cách..........................................

Giữa trưa, Thẩm Xương Mân nhìn thấy tổng tài nhà mình đảm đương vai trò của một anh trai gương mẫu, dẫn Nhị thiếu gia đi ăn cơm trưa, lại còn đưa Nhị thiếu gia đến tận trường học mới lái xe trở lại công ty. Lăn qua lăn lại mãi như vậy, 3 tiếng đã trôi qua.

Trước kia hồi tổng tài còn chăm chỉ lao đầu vào làm việc, tinh thần của hắn có áp lực. Hiện tại tổng tài rốt cục phởn phơ giống tổng tài nhà khác thì... lại là thân thể của hắn có áp lực.

Hiện giờ lượng công việc của hắn đã chồng chất tăng vọt, chỉ có tiền lương lại trì trệ không tiến, cho nên vấn đề cấp bách bây giờ là phải kháng nghị tiền lương.

Lúc hắn vào văn phòng tổng tài, chuẩn bị khéo léo nhắc tới chuyện tăng tiền lương với sếp thì... phát hiện sếp nhà mình sắc mặt âm trầm, lông mày hắn chau lên, xem ra lại là Nhị thiếu gia làm ra chuyện gì không tốt, bằng không tổng tài như thế nào lại lộ ra vẻ mặt như thế.

Vương Thanh thấy Thẩm Xương Mân đi đến, cau mày mở miệng:

"Thẩm Xương Mân, cậu nói xem, làm thế nào có thể tránh cho Kiến Vũ tiếp xúc với những người không đứng đắn kia?"

Thẩm Xương Mân nghe vậy biến sắc, chẳng lẽ Nhị thiếu gia bệnh cũ lại tái phát:

"Tổng tài, Nhị thiếu gia lại đàn đúm cùng mấy người trước kia sao?"

Vương Thanh lắc đầu:

"Không có, chỉ là hôm nay chứng kiến Kiến Vũ vừa xuống xe đã bị một đám người kéo đi, tôi sợ bọn họ đem thằng bé dạy hư."

Thẩm Xương Mân kéo lên khóe miệng, vội ho một tiếng:

"Anh có thể đem Nhị thiếu gia nhốt trong nhà, hoặc là ngày ngày đều bám theo cậu ấy."

Vương Thanh nhíu mày:

"Tôi sao có thể giam cầm tự do của Kiến Vũ."

Thẩm Xương Mân lại nói:

"Nếu không thì... bố trí người ở bên Nhị thiếu gia, giám thị cậu ấy?"

Vương Thanh mày nhíu lại càng chặt hơn:

"Kiến Vũ là em trai của tôi, không phải kẻ địch."

Thẩm Xương Mân thở dài:

"Tổng tài, Nhị thiếu gia đã là người lớn, cậu ấy biết rõ người nào đối tốt với mình, người nào là lợi dụng mình, anh không cần quá lo lắng, rồi cậu ấy cũng sẽ phải học cách sống tự lập."

Vương Thanh gần như quát lên:

"Kiến Vũ tại sao phải tự lập? Thằng bé có thể sống cùng một chỗ với tôi." Nghĩ đến Kiến Vũ sau này sẽ bị một nữ nhân không hiểu ra sao vồ lấy, cướp đi, lông mày của anh nhíu căng đến sắp chạm được vào nhau:

"Tôi sẽ không để cho Kiến Vũ phải sống một mình, cũng sẽ không bao giờ cho phép những người không hiểu ra sao tới gần thằng bé."

Thẩm Xương Mân trầm mặc đẩy gọng kính lên sống mũi, tổng tài, anh chỉ là tịch mịch..............................................

Kiến Vũ được tuyển làm cầu thủ cho trận đấu bóng giao hữu cùng Hàn Quốc, tin tức đó khiến cho toàn bộ người trong đội bóng không thể tin được, bất quá đội viên đội bóng cùng đội cổ động viên ngược lại đối với Kiến Vũ rất nhiệt tình, tiết học buổi chiều vừa mới chấm dứt, vài người đã tới đứng ở cửa phòng chờ cậu.

Kiến Vũ nhìn mấy người ngoài cửa phòng học, bọn họ vì muốn tìm mình, chỉ sợ ngay cả thời khoá biểu của mình đều đã học thuộc, giữa trưa vừa mới chắn đường mình một lần, hiện tại lại tới nữa rồi. Mình rõ ràng cũng đã đáp ứng, vậy mà những người này còn khẩn trương như vậy là sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!