Vương Thanh thật không ngờ nguyên nhân Kiến Vũ về muộn lại là vì một tờ giấy chứng nhận này. Anh không đón lấy tập hồ sơ, mà đứng lên kéo Kiến Vũ ngồi xuống ghế salon:
"Hôm nay ở trường học có chuyện gì không?"
Kiến Vũ nghĩ nghĩ:
"Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là nửa tháng sau em phải tham gia một trận đấu."
Ừ. Vương Thanh đưa tay vuốt ve đỉnh đầu Kiến Vũ, cũng không hỏi lại là trận đấu gì. Nếu như bình thường, anh đã sớm muốn điều tra thông tin, chỉ là hôm nay tâm thần có chút không tập trung. Anh thật không ngờ Kiến Vũ lại đem cổ phần công ty chuyển nhượng cho mình.
Lúc Kiến Vũ vào bệnh viện, anh đã từng nghĩ tới chuyện thừa cơ ra tay chiếm đoạt nó, chỉ là càng về sau tâm tính càng thay đổi, anh đã sớm không muốn tranh đoạt gì nữa.
Tiểu Vũ hôm nay làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ là người khác đã nói gì với thằng bé, khiến tiểu Vũ hiểu lầm?! Ánh mắt Vương Thanh chậm rãi chuyển qua tập hồ sơ chuyển nhượng trên bàn:
"Vũ, những thứ này đều là của em, tại sao phải chuyển nhượng cho anh?"
Kiến Vũ không quan tâm lắm, liếc nhìn giấy chứng nhận:
"Dù sao của anh trai, cũng là của em, em lại không biết kinh doanh, đem cổ phần công ty giao cho anh, sau này anh kiếm nhiều tiền về nhà là tốt rồi."
"Vậy em cũng không cần cho anh, chỉ cần giao cổ phần để anh quản lý hộ là được." Vương Thanh cảm giác có lẽ mình nên giải thích qua về vấn đề này cho Kiến Vũ.
"Em mang thứ đó tặng cho anh yên tâm hơn, hay là cho anh mượn dùng yên tâm hơn?" Kiến Vũ hỏi lại.
Quản gia liếc nhìn hai người, rất tự giác đi ra ngoài xem sắc trời có thể sắp nổi sấm sét bão bùng hay không, làm một quản gia tốt, là phải biết tạo không gian cho chủ nhân trao đổi cảm tình.
Nghe xong những lời này, trong lòng Vương Thanh có chút chấn động, nhưng nhìn qua sắc mặt mỉm cười của Kiến Vũ, anh thấy không rõ suy nghĩ trong tâm cậu. Đem tay Kiến Vũ ủ trong lòng bàn tay mình, tựa hồ chỉ có như vậy mới khiến cho anh cảm thấy thật sự an tâm:
"Vũ, cái này là thuộc về em, anh không cần. Em có biết 20% cổ phần của công ty Vương gia trị giá bao nhiêu tiền hay không?"
Mặc dù có chút không quen Vương Thanh cầm tay mình, nhưng Kiến Vũ luôn cho đó chỉ là biểu hiện sự thân mật giữa huynh đệ.
Vì thế cậu cũng không để ý nhiều, ngẩng đầu nhìn sâu vào hai mắt Vương Thanh, trong đôi mắt này không có tránh né, mà mang theo một loại cảm tình phức tạp, dường như mỗi một chữ, mỗi một câu mà anh nói... đều là chân thật, không có nửa phần giả dối.
Kiến Vũ đột nhiên nở nụ cười, nét vui vẻ trên mặt càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng rốt cục cười ra tiếng, cậu ngả đầu lên vai Vương Thanh:
"Anh, của anh chính là của em, của em cũng chính là của anh, anh nghiêm túc như vậy, chẳng lẽ là sợ của anh trở thành của em rồi, sau này sẽ có hại cho anh sao."
Lọn tóc của thiếu niên cọ vào trên cổ, có chút ngứa, lại khiến anh không muốn lãng phí từng giây từng phút thân mật.
Nghe thấy tiếng cười mơ hồ, Vương Thanh đưa tay nắm đầu vai Kiến Vũ, nhẹ giọng cười nói:
"Em không sợ của em trở thành của anh rồi... của anh sẽ không trở thành của em nữa sao?"
Kiến Vũ khẽ cười: Em tin anh.
Hơi thở ấm áp phả lên cổ, giống như một làn gió ấm thổi vào trong lòng của anh, tay nắm ở đầu vai dùng một chút lực, đem thiếu niên kéo vào trong ngực, cái cằm đặt ở đỉnh đầu thiếu niên, nét vui trên mặt như thế nào cũng không thể che dấu được:
"Vũ, có lẽ hiện giờ được có em bên cạnh, chính là điều may mắn lớn nhất đời anh."
Kiến Vũ nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập trong lồng ngực của người ấy, đột nhiên nhớ tới sư phụ dạy võ cho mình đã từng nói qua một câu:
"Nếu như một người nguyện ý cho con chạm vào trái tim của hắn, nguyện ý đem phía sau lưng lộ ra trước mặt của con, chứng tỏ rằng trong nội tâm người này, là toàn tâm toàn ý tín nhiệm con."
Cậu bất giác đưa tay đặt tại nơi lồng ngực đang nhảy lên tiếng tim đập này, nụ cười trên khóe miệng vẫn chưa hề mất đi:
"Gặp được anh trai, em cũng rất may mắn."
Sau khi nói xong những lời này, vòng tay đang ôm cậu lại lần nữa siết chặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!