Chương 32: Anh trai rất giỏi

Trong phòng nhao nhao ồn ào, nháo thành một đám, Kiến Vũ xưa nay vốn không ưa những người không biết lí lẽ như thế này, hơn nữa sự giáo dục của gia tộc trước kia khiến cậu khi đối mặt những người này thì không hề có nửa phần khách khí.

Cậu lạnh lùng liếc nữ nhân vẫn đang thao thao lải nhải suốt từ nãy tới giờ, nghiêng đầu nhìn về phía Vương Thanh:

"Anh, tuy em không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng em vẫn biết, mối thân tình đã có chút đạm mạc khi phải đối mặt trước tiền tài thì lại càng trở nên xấu xí, bọn họ đã vô tình, chúng ta đâu cần có nghĩa?"

Vương Thanh nãy giờ vẫn luôn kìm nén không có phát nộ, chính là vì không muốn Kiến Vũ phải chứng kiến một mặt tàn khốc này. Đối với anh mà nói, Kiến Vũ sau khi mất trí nhớ rất nhiều chuyện không biết.

Anh muốn Kiến Vũ biết rõ sự phức tạp của cuộc sống, nhưng lại cũng không muốn khiến Kiến Vũ mất đi nụ cười đơn thuần vui vẻ.

Nghe được Kiến Vũ nói như vậy, anh đột nhiên cảm thấy, là tự anh đã nghĩ lầm rồi, có lẽ Kiến Vũ cũng không phải không cách nào tiếp nhận những thứ phức tạp kia, bởi vì là người của Vương gia, từ nhỏ đã phải sinh hoạt trong loại hoàn cảnh này.

Vũ nói đúng.

Vương Thanh cười cười với cậu, quay đầu nhìn mấy người trong phòng khách:

"Các vị thúc thúc biết rõ trong tay của tôi có những chứng cớ kia, vậy mà vẫn còn đến nhà tôi làm loạn, là cảm thấy tôi không đành lòng báo cảnh sát, hay là cảm thấy Vương Thanh tôi dễ trêu chọc?"

Anh cười nhạo một tiếng, cũng không do dự nữa, xoay người nói với quản gia:

"quản gia, ngay lập tức gọi điện báo cảnh sát, thuận tiện lấy"những thứ đó

"trong thư phòng của tôi đem ra giao cho bọn họ."

Gần như tất cả những kẻ đến loạn nháo kia đều thay đổi sắc mặt. Bọn họ nhìn vẻ lạnh lùng trên mặt Vương Thanh, trong lòng rét run, toàn thân nhịn không được có chút co rúm, ngay cả nữ nhân vừa rồi còn đang mắng không ngừng cũng ứ khẩu.

Bản thân mình đã làm cái gì, chính trong lòng bọn họ là rõ ràng nhất, nhưng là bọn họ thật không ngờ, Vương Thanh thật có thể tuyệt tình đến mức này.

"Tôi không phải cha tôi, cho nên sẽ không đứng trước những chuyện của các người mà vờ như không thấy." Hàn ý trong mắt Vương Thanh càng thêm rõ ràng:

"Còn có, tôi nghĩ, Đại bá cùng Tam thúc nhất định biết rõ chuyện ở mã trường kia."

Liếc mắt nhìn sang cánh tay còn đang treo băng vải của  kiến Vũ:

"Tôi không thể để cho các người có bất kỳ cơ hội nào xúc phạm tới tôi cùng Kiến Vũ, cho nên, các vị cứ tính cho tốt thời gian mình phải ngồi trong tù là bao lâu đi."

Ngươi cũng biết?

Hai người bị điểm danh lúc này cũng không giải thích, Vương Thanh đã vạch trần, đương nhiên là có chứng cớ, bọn họ như bị rút hết sức lực, ngồi phịch xuống ghế sa lon, một câu cũng nói không nên lời.

Kiến Vũ nhíu mày, lờ mờ hiểu được ý tứ trong lời nói của Vương Thanh, lần trước con ngựa ở mã trường không khống chế được là bởi vì thế sao? Cậu nhìn mấy người dưới lầu, siết chặt thành lan can, nếu lúc đó mình không tới, chuyện gì sẽ xảy ra?

Trong trí nhớ của cậu, kiếp trước cũng có xảy ra chuyện một số công tử quý tộc bị ngựa vô tình dẫm chết. Nếu ngựa xảy ra vấn đề, hậu quả đều vô cùng nghiêm trọng, so với bất luận kẻ nào cậu đều hiểu rất rõ. Không nghĩ tới những người này lại dùng loại thủ đoạn đó?!

Sắc mặt cậu trầm xuống, nếu như Vương Thanh thật sự xảy ra chuyện gì, bọn họ có thể chiếm được tài sản của Jung gia?

"Ta hôm nay hẳn là nên đạp cho mấy kẻ kia mỗi người một cước." Kiến Vũ nghiến răng.

quản gia liếc mắt nhìn một vị thanh niên còn đang quấn băng vải trên người, vội ho một tiếng:

"Nhị thiếu gia, người nọ là cậu đá?"

Kiến Vũ có chút thở dài tiếc nuối:

"Lúc ấy đáng lẽ cháu không nên hạ cước lưu tình."

Cẩn thận xem xét thảm trạng của người nọ,  quản gia ho khan một tiếng, Nhị thiếu gia, gãy tay vỡ đầu người ta rồi mà còn bảo là hạ cước lưu tình, cậu nếu không lưu tình, không phải là muốn chặt đứt tay chân người ta đấy chứ.

"Nếu là không lưu tình, ít nhất cũng có thể làm hắn nằm liệt gường ba đến năm năm." Kiến Vũ lại nghiến răng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!