Chương 22: Nhà của chúng tôi

Ngồi máy vi tính không đến hai tiếng, Vương Đại thiếu gia rất đúng giờ đem ánh mắt hướng về phía Kiến Vũ còn đang chơi trên laptop, ho một tiếng.

Kiến Vũ sờ sờ con chuột, niệm niệm ra vẻ không muốn, gục đầu ngồi thẳng, ngoan ngoãn thu tay lại: Anh, em sắp thắng. Một đôi mắt hắc bạch phân minh phản công lại Vương Thanh.

Vương Thanh nhìn ánh mắt tội nghiệp của Kiến Vũ, dời tầm mắt của mình:

"Hết ván này thì phải ngừng, nghỉ ngơi một lúc mới có thể chơi tiếp."

Kiến Vũ khóe miệng khẽ cong, rất nhanh lại ôm lấy laptop, nhìn màn hình, đầu cũng không thèm quay lại mà nói: Anh là tốt nhất. Chỉ là dư quang nơi khóe mắt cậu không để ý tới Vương Thanh khẽ mỉm cười.

Ở bên cạnh, Phác Hữu Thiên co rút khóe miệng.

Hắn thật không biết Vương Thanh thấy cái này có gì đáng cười, lời khen không có chút kỹ thuật như vậy anh ta cao hứng cái gì? Khóe miệng cong lên nở một nụ cười châm chọc, hắn đóng laptop lại, một tay chống đầu nhìn người đối diện.

Nhìn được một lúc, hắn đứng lên đi đến bên cạnh Kiến Vũ. Kiến Vũ vừa vặn chơi hết một ván, máy tính đang turn off. Như có điều suy nghĩ nhìn laptop đang tắt máy, Phác Hữu Thiên mỉm cười mở miệng:

"Kiến Vũ, việc học tập của cậu có cái gì khó khăn không?"

Kiến Vũ khép lại máy tính, biểu lộ còn thực nghiêm túc, nói:

"Ngoại trừ tiếng Trung, những thứ khác tôi cái gì cũng đều không hiểu." Cậu xem không hiểu những loại chữ trông như con giun kia, cũng xem không hiểu mấy cái kí hiệu khom đến ngoặt đi gì đó là thể loại chữ gì (chắc là con số).

Phác Hữu Thiên trong lòng dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt, sau khi hít sâu một hơi, nói: Ví dụ như?

"Ví dụ như Toán cao cấp, tiếng Anh, nhân loại xã hội học, còn có xã hội doanh tiêu gì đó balabala..." Cứ nhắc đến mấy thứ đó lại càng thấy khó hiểu, mải mê nói khiến cậu không để ý đến một loại không khí đăm chiêu quỷ dị đang dần lan tỏa xung quanh.

Kiến Vũ mỗi lần nói đến một môn, mặt Phác Hữu Thiên lại đen đi một phần, vốn định nói mấy câu châm chọc nhưng sau khi nhìn đến Vương Thanh đang ngồi ở một bên theo dõi bọn họ, lại gắng nuốt xuống dưới.

Hắn miễn cưỡng mang theo cười nói:

"Cậu đem sách tới đây, tôi giảng cho cậu một chút."

"Trình độ Tiếng Anh thế nào?"

"Tôi có thể nhận thức hai mươi sáu chữ cái." Vương nhị thiếu gia rất kiêu ngạo.

"Đổi môn khác, Toán cao cấp, căn bậc hai hàm số cậu biết không?"

Hàm số? Vương nhị thiếu gia mờ mịt: Đó là cái gì?

Phác Hữu Thiên xoa xoa cái trán, cảm giác thần kinh của mình đang phải đối mặt với sự thách thức trước nay chưa từng có.

Hắn biết rõ Kiến Vũ không thích học, có thể vào được đại học cũng là dùng tiền mà mua, nhưng là hắn thật không ngờ Kiến Vũ lại ngu dốt đến loại trình độ này, ngay cả trẻ con mẫu giáo cũng đều thuộc làu làu hai mươi sáu chữ cái đó, cho dù cậu ta biết rõ thì có cái gì đáng kiêu ngạo?

Buổi chiều ba giờ hơn, là giờ uống trà chiều của Vương gia, vì vậy Phác Hữu Thiên trong khi đang phải trải qua nghĩa vụ dạy học thống khổ, mãi tới lúc Vương quản gia bưng ba chén trà hai đĩa điểm tâm đến, mới được giải thoát.

Vương Thanh đi đến ngồi xuống bên cạnh Kiến Vũ, nhắm mắt lại, lưng dựa vào sô pha, xoa cái trán có chút thấy đau. Hai ngày này không đến công ty, đã tích tụ rất nhiều công tác, những văn kiện mà Thẩm Xương Mân đưa cho anh so ra đều khó giải quyết hơn cả mấy đống trước, mấy lão nhân trong Vương gia kia lại không an phận, xem ra có lẽ anh đối với những người đó quá tốt rồi, tốt đến mức bọn họ cho là anh không dám động đến họ.

Anh.

Vương Thanh mở to mắt, lọt vào tầm nhìn chính là một chén trà bạch sứ, thoang thoang có hương thảo truyền vào mũi, anh nhận lấy chén trà uống một ngụm, trong lòng trở nên ấm áp, bàn tay xoa xoa đỉnh đầu người bên cạnh, cảm giác ngọt ngào khiến tâm tình anh tốt lên không ít.

Phác Hữu Thiên nhìn cảnh này của hai huynh đệ họ, thu hồi ánh mắt, cúi đầu uống trà. Nhìn trên bàn bày đống sách tiếng Anh vỡ lòng,

"bài tập số học nâng cao dành cho học sinh tiểu học" cùng các loại tài liệu tham khảo khác mà thất thần, trong nội tâm lóe lên một suy đoán rất không có khả năng.

Điểm tâm cũng không ngọt ngấy, phù hợp khẩu vị nam hài tử, Phác Hữu Thiên phát hiện Kiến Vũ tướng ăn nhìn vô cùng tốt, nếu như hắn không biết Kiến Vũ, nhất định sẽ cho rằng đây là một người có tu dưỡng, nhưng chân tướng sự thật thường vô cùng tàn khốc, Kiến Vũ tuy từ nhỏ hoàn cảnh sống rất tốt, nhưng không học được cái gì gọi là phong thái.

Việc học thế nào?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!