Chương 13: Trồng a... Trồng cây hoa đào ...

Kiến Vũ không có cơ hội thuận lợi đi ra cổng trường, bởi vì có hai thiếu niên ăn mặc rách rưới, tóc tai lộn xộn, vẻ mặt bất cần đời đã nhảy ra chặn đường cậu.

Cậu nhìn nhìn đối phương một quả đầu tóc khô vàng như lông gà, thương hại liếc nhìn bọn họ, thì ra một thế giới phát đạt như vậy vẫn còn có những người ăn không đủ no mặc không đủ ấm, thật sự là đáng thương.

"Nhị thiếu gia, nghe nói lần trước tiểu tử Lý gia trêu chọc cậu, chúng tôi đi thay cậu báo thù nhé." Một tên trong đó không ngừng điên loạn đá chân, dáng vẻ rất chi là lưu manh.

Đói bụng đến nỗi đứng không vững còn muốn đi làm tay chân cho người ta để kiếm tiền sao? Kiến Vũ trong nội tâm lắc đầu, ở xã hội này mà còn phải sống thảm như vậy.

Vì thế nhị thiếu gia khó được thiện lương một phen, móc ra một xấp tiền giấy màu hồng nhạt, nghe nói đây là loại ngân phiếu có mệnh giá lớn nhất Trung Quốc, cậu nhớ rõ đại huynh cho cậu cả một tập lớn, rút ra hơn mười tờ chắc cũng không sao.

Đem tiền nhét vào trong tay hai người, Kiến Vũ cau mày nói:

"Ta không cần các ngươi làm gì cả, số tiền này các ngươi cầm đi ăn cơm đi."

Nói xong, xoay người mới đi được vài bước, lại dừng chân, quay đầu lại nói:

"Làm một nam nhân đỉnh thiên lập địa, dù cho vì tiền tài, cũng không cần phải đi làm những loại chuyện này, các ngươi tự giải quyết cho tốt."

Hai tên lưu manh mà từ trước đến nay vẫn luôn theo sau lưng Kiến Vũ vẻ mặt cứng ngắc nhìn xấp tiền trong tay, lại nhìn nhìn thiếu niên đã đi xa. Thiếu niên tóc màu vàng hỏi đồng bọn bên cạnh:

"Nhị thiếu gia nói lời này là có ý gì?"

"Mày điếc hay là không biết tiếng Trung? Mày nghe không hiểu, lão tử càng nghe không hiểu." Tên kia đem tiền nhét vào túi áo, như có điều suy nghĩ nhìn theo bóng lưng thiếu niên, lúc sau mới nhổ ra hai chữ: Mẹ nó.

"Chúng ta đây còn phải đi tìm tiểu tử Lý gia nữa không?" Thiếu niên tóc vàng nhìn số tiền không nhỏ trong tay, cuối cùng vẫn là có chút lo sợ bất an, Vương nhị thiếu gia làm người mặc dù rộng rãi, nhưng từ trước tới giờ cũng không có đạo lý cho không bọn họ tiền.

"Tìm con mẹ mày! Đầu mày toàn óc heo à? Không nghe ra ý tứ của nhị thiếu gia là bảo chúng ta đừng nhúng tay sao?!" Gõ một cái lên đầu thiếu niên tóc vàng, đút tay vào trong túi quần:

"Đi, tao muốn đi tìm công việc mới, mày có đi hay không?"

Thiếu niên tóc vàng chỉ ngây ngốc nhìn hắn một cái: A? A! Bọn họ giống như không thiếu tiền xài, làm cái việc gì?

A cái gì mà a!

Cái chân nhỏ của thiếu niên tóc vàng bị giẫm lên một phát.................................

"Nhị thiếu gia, những"thứ

"kia đến tìm cậu gây phiền toái sao?" Tài xế đại thúc nhìn thấy nhị thiếu gia bị hai tên tiểu tử nhếch nhác vây quanh, vội vàng xuống xe nghênh đón, thấy nhị thiếu gia đi ra mới thở phào một hơi.

"Không có, bọn họ bảo là muốn giúp tôi báo thù, nhưng là tôi thấy bọn họ nghèo đến mức ngay cả quần áo đều phải ăn mặc rách rưới, sợ bọn họ còn chưa có giúp tôi báo thù thì đã bị người ta đánh chết, cho nên bảo bọn họ về rồi."

Kiến Vũ ôm sách cười tủm tỉm mở miệng:

"Tài xế đại thúc không cần phải để ý đến bọn họ."

Tài xế nhìn phía xa xa hai thiếu niên ăn mặc như lũ ăn mày, đầu lông mày kéo ra: nhị thiếu gia, ngài cũng đã từng mặc loại quần áo rách rưới này đó, lại còn bảo quần áo như vậy mới là cá tính, bây giờ thấy người khác cũng ăn mặc như vậy mà trong mắt cậu như thế nào lại trở thành rách nát?

Tài xế mở cửa xe cho thiếu niên ngồi trước rồi mới ngồi vào ghế lái xe, từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy thiếu niên sạch sẽ áo trắng, thần sắc trong nháy mắt có chút giật mình, hiện tại nhị thiếu gia nhìn thế nào cũng thấy nhu thuận, khó trách hiện tại thiếu gia cũng bắt đầu chú ý coi trọng nhị thiếu gia.

Nghĩ đến mười phút trước thiếu gia còn gọi điện thoại hỏi mình đã đến đón nhị thiếu gia chưa, tài xế lại có loại cảm giác không chân thực, đừng nói là đã ở Vương gia làm tài xế mười năm như hắn, cho dù là những người vừa mới tới Vương gia cũng đều biết rõ: chuyện Vương gia hai huynh đệ bất hòa.

Kiến Vũ mở sách trong tay ra, trên mặt là giới thiệu về tiểu sử của một vài nhà văn nổi tiếng trong thời kì phong kiến của Trung Quốc. Khi thấy tên thành Đông Bắc, biểu lộ của cậu nao nao, vuốt ve ba chữ.

Cậu lại quay sang nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe, những tòa kiến trúc bằng thép cao vút, xe cộ đi lại như mắc cửi, đám người đông hối hả trên phố, trong lúc này không còn có những ca cơ (kép hát) tài hoa, cũng không còn có những hồ cơ (vũ công)am hiểu vũ đạo, càng không có những đại tài tử phong lưu tiêu sái, nơi này không phải thành Đông Bắc.

Một giấc chiêm bao ngàn năm... Cậu khom khom khóe miệng, cũng không biết giấc mộng hiện giờ sẽ là như thế nào.

Điện thoại vang lên, là một khúc đàn cổ du dương, bởi vì đêm qua nghe được từ trong máy vi tính, cảm thấy thủ khúc này không tồi, nên cậu liền nhờ huynh trưởng giúp làm thành nhạc chuông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!