Chương 9: Hỏa xà

Lần đầu tiên biết đến việc này, cộng thêm linh tính nhạy bén của Thống lĩnh Nhạn Quân mách bảo, Khung Dực quyết điều tra kỹ hơn.

Hắn không theo đoàn thương nhân Đại Thương trở về ngay trong đêm mà nán lại trong bản, giả say rượu, ngồi uống hết mười vò rượu nếp mật với một nhóm người Hồ, người Dao Tán, cuối cùng moi ra một tin cực kỳ quan trọng.

Trong tất cả những bộ tộc trên núi đều lưu truyền một lời sấm về Hỏa Xà. Không những vậy, lời sấm này còn nhắc đến vận mệnh Đại Thương.

Tuyết Nhạn giấu Hỏa Xà.

Hỏa Xà xuất sơn, tộc Hồ sẽ vong, Đại Thương cũng diệt.

"Mình nói cho người nghe, lời sấm này có từ thời ông tổ ông cố của mình rồi. Truyền tới đời của mình, chỉ như là chuyện dọa con nít. Trước giờ mình chưa từng gặp ai tận mắt nhìn thấy Hỏa Xà cả. Người nghe vậy thôi, không cần sợ đâu."

Anh bạn Hồ tộc khà khật vỗ vai Khung Dực mà nói.

"Bậy nào, già làng của tộc Dao Tán bọn tao tin lắm, mày đừng có nghe nó."

Ồ, sao vậy? Khung Dực lại mở một vò rượu mật, chất rượu sóng sánh đậm đà, thơm lựng.

"Trong lời sấm đâu có nhắc tới tộc Dao Tán?"

"Lời sấm này tộc nào cũng có, tộc của ai người nấy tự thay tên vào thôi, hức!" Gã Dao Tán đã say mềm.

"Tao say rồi, không... không uống nữa, hức."

Sau lần đó về, Khung Dực cho người đi điều tra lại, quả nhiên trong những người già và đám thương nhân của Khúc Băng cũng có không ít người từng nghe qua câu chuyện trên. Hắn trầm ngâm một hồi, sau cùng vẫn viết một phong thư gửi cho phụ hoàng và Khung Tuấn, báo cáo lại sự việc trên.

Phong thư đó đi rồi, mấy tháng sau hắn mới nhận được hồi âm. Kinh đô chỉ ghi vỏn vẹn một câu:

Đã biết, về kinh nói sau.

Khung Dực thấy khó hiểu, thế là vẫn lưu tâm việc này, thỉnh thoảng sẽ lại lôi Kỷ Phong giả dạng thương nhân lên núi nghe ngóng tình hình. Lần nọ, bọn hắn may mắn gặp được một chợ phiên lớn, chỉ họp ba tháng một lần.

Chợ vô cùng náo nhiệt, bày bán cơ man nào là khoáng sản, bảo thạch, trang sức làm từ kim loại và đá quý đủ màu. Lúc Kỷ Phong sà vào sạp bán những chiếc dao găm cán bằng đá chạm khắc tỉ mỉ, Khung Dực lại bị một khối đá thô thu hút.

Đó là một khối đá không to lắm, chưa mài giũa qua, có vẻ như vừa xẻ ra rồi được đem rao bán ngay. Thịt khối đá có màu lam trong trẻo, nhẹ nhàng, nhìn qua đã biết là hàng thượng phẩm, nếu đem cắt mài thành trang sức, chắc chắn sẽ vô cùng quý hiếm, xinh đẹp.

Khung Dực đem hai bao lúa mạch lớn ra đổi, không đủ. Hắn lột đôi khuyên tai bằng vàng ròng mà hắn hay đeo xuống, vẫn chưa đủ. Rốt cuộc sau một hồi kì kèo ngã giá, cộng với sự trợ giúp của Kỷ Phong, lão già người Hồ lẳng lặng chỉ tay vào đôi ủng da thượng hạng của Khung Dực.

Thành giao.

Hôm đó, vị Thống lĩnh Nhạn Quân đi chân trần về lại thị trấn, khi đến nơi thì hai bàn chân đã sưng phồng, rướm máu, thế nhưng hắn lại cứ ôm khối đá màu lam kia mãi không thôi, vẻ mặt cực kì hài lòng.

Chỉ có Kỷ Phong, suốt cả đường đi về vẫn càm ràm tiếc rẻ đôi ủng hạ mát đông ấm kia.

"Ngài rốt cuộc vì sao mua nó hả?"

"Thấy đẹp thì mua thôi!" Khung Dực nhún vai.

"Mua rồi giờ làm gì với nó đây? Cho người mài thành ngọc bội, trang sức?"

Khung Dực gật đầu:

"Được, về thị trấn tìm cho ta vài tiệm làm trang sức tốt đi."

Thật ra sau đó, chuyện khối đá kia đã bị Kỷ Phong vứt ra sau đầu, hắn căn bản không còn thời gian mà nghĩ tới. Nguyên nhân là khi trở về Khúc Băng, Nhị vương tử nhà hắn lại đẩy nhanh quá trình xây thành, huấn luyện dân binh.

Dưới yêu cầu cao như núi và kỷ luật thép của Khung Dực, thay vì mất cả năm mới tôi luyện ra một lứa dân binh coi cho được thì bây giờ, họ chỉ mất tầm tám tháng.

Khung Dực và Kỷ Phong không hề biết rằng, chỉ vài ngày sau khi bọn họ rời khỏi chợ phiên trên núi kia, đôi hoa tai vàng ròng và cặp ủng da thượng hạng của Khung Dực đã lưu hành tới tay một người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!