----------------------------------------------------
Ban đầu Khung Dực đã nghĩ, mười năm thật dài. Thế rồi mọi việc sau đó cứ liên tục kéo đến, nhanh như những bóng mây bay ngang đầu, chưa hề ngừng nghỉ.
Nửa tháng sau, Vua chủ Chu An y hẹn, chuyến hàng cứu trợ đầu tiên vượt rừng mận, vượt biên cương Mạc Bắc mà đến. Có củi gạo dầu muối, có thuốc thang, vải vóc chăn màn, có cả một ít vũ khí của người phương nam.
Kèm theo đó là một phong thư thật dày chính tay Ngọc Huyên đã viết.
Sau khi chuyến hàng viện trợ đầu tiên được đưa tới an toàn, dàn tướng soái phương nam cũng rút quân về lại Kinh Lạc.
Thế nhưng không rõ do lệnh của Chu An hay của Ngọc Huyên, bọn họ bắt đầu đi đi về về giữa ải Bạch Vân và Mạc Bắc, khi thì mang cái này, chuyển cái kia, khi thì phụ trách đưa đoàn lang y đến thăm khám cho bá tánh, lại kiêm luôn việc vận chuyển thư từ cho Ngọc Huyên và Khung Dực.
Dần dà, Quảng Ngân Trình đã quen hết mặt, biết rõ ai với ai, thỉnh thoảng trong những chuyến đi về còn dúi vào tay họ ít thịt khô, ít rượu ngon mới cất.
Mà nhóm Trần Vũ, Trần Duy Hưng, Liêm Thanh và Tống Hàn cũng đi qua biên cương dọc ngang như đi chợ, chỉ cần giơ tay ra hiệu từ xa là quân đồn trú Mạc Bắc tự động mở cổng cho qua.
Không lâu sau đó, Ngọc Huyên lên ngôi Vua chủ Kinh Lạc. Động thái chính trị đầu tiên của vị vua mới phương nam là tuyên bố Kinh Lạc cùng Đại Thương xóa bỏ hận thù, vĩnh viễn kết làm đồng minh.
Đây chính là bước đầu tiên trong kế hoạch mang lại hòa bình thịnh thế cho hai nước mà y hằng ấp ủ.
Sau đại chiến Vương Đô, Khung Dực chắc chắn sẽ lên ngôi Hoàng đế. Cho dù Vua chủ Kinh Lạc là cha vợ đi chăng nữa, Khung Dực cũng không thể tin tưởng hoàn toàn, nói gì đến Vũ Miên. Do đó, đối trọng quyền lực ở phương nam của Khung Dực chỉ có thể là Ngọc Huyên.
Nhất định phải là y, con dân hai nước mới có thể có hòa bình, mà từng hành động từng ý chỉ của mỗi vị đế vương đưa ra mới được người kia toàn tâm toàn ý tin tưởng vô điều kiện.
Một ngày mùa hè gió lặng, nắng vàng, dưới sự chứng kiến của triều đình Kinh Lạc và bá tánh muôn nơi hội tụ về, Ngọc Huyên dâng tơ lụa nếp xôi cúng bái Thần Sông Thần Núi trong hang động linh thiêng của Kinh Lạc, tọa tại dãy Hoành Sơn.
Tổ tiên người Kinh Lạc xuất thân từ đây, đời đời Vua chủ phương nam cũng làm lễ lên ngôi tại chính nơi này.
Trong hang động vòm đá cao vun vút, nắng rọi từ trên đỉnh núi xuống tạo thành một luồng sáng chói lòa, Ngọc Huyên trịnh trọng đọc lời thề lên ngôi, lời cầu chúc cho bá tánh.
Sau khi đọc xong rồi, y ngừng một chút rồi hắng giọng, đọc thêm một đoạn mình tự thêm vào.
"Con, Chu Ngọc Huyên của Kinh Lạc, hôm nay cũng xin cầu bình an cho bá tánh Đại Thương. Cầu thái bình khắp chốn. Cầu cho mảnh đất bên kia biên giới mưa thuận gió hòa, tro bụi chết chóc trôi nhanh."
"Nơi đó có người con thương, có người con hàng đêm mong nhớ."
"Con cầu cho người luôn mạnh mẽ vượt qua mọi việc. Mười năm này đều có con ở đây, cùng người đó gầy dựng lại non sông."
Từng câu, từng chữ y nói ra đều vang vọng khắp nơi trong hang động, triều thần và bá tánh đều nghe rõ. Ai cũng biết người nọ là ai, thế nhưng không phải ai cũng hiểu, mười năm này nghĩa là như thế nào.
Ngọc Huyên cúi lạy Thần Núi Thần Sông xong lại quay người hướng về bá tánh, đoạn nhẹ nhàng chắp tay rồi nói:
"Xin phép bá tánh muôn dân, nếu sau này nhà mình có dư ra dù chỉ là một đấu thóc, một súc vải, một cái bắp ngô, một túi khoai mềm, nếu nhà mình đã no đủ, xin hãy nhường phần dư đó cho bá tánh Đại Thương.
Xin hãy giúp họ, cũng là giúp ta mau chóng dựng xây nền hòa bình này, hiện thực hóa lý tưởng lưỡng triều thịnh thế."
Nói rồi y trịnh trọng cúi đầu, quỳ lạy đầy biết ơn.
Triều thần và bá tánh vội vàng sụp xuống, cùng trả lại cái lạy này, cũng thay cho lời đồng ý.
Năm đầu tiên, Khung Dực cho dựng lều trại trên Đại Mạc rồi sinh sống như dân du mục, như tổ tiên Đại Thương ngày xưa. Những bộ tộc du mục hiện đang sống trên Đại Mạc đều thường xuyên ghé lại giúp sức. Tộc nhân sơn tộc nhớ nhà, chiều chiều vẫn hay nhìn về Tuyết Nhạn.
Bá tánh Khúc Băng cũng thế. Tuy nhiên chưa ai dám quay về phương bắc hay quay lại Vương Đô.
Năm này, Khung Dực cho xây dựng lại bộ máy triều đình vô cùng tinh gọn. Ưu tiên hàng đầu ngoài việc chăm lo cái ăn cái mặc cho bá tánh còn là đoàn kết mọi người, xóa dần mối hận thù với người phương nam.
Chậm rãi nhưng bền bỉ và kiên quyết.
Ở bên kia biên giới, Vũ Miên rút hẳn khỏi quân vụ và việc triều đình. Sau khi trở về từ chiến trường Vương Đô, Công chúa chỉ thong dong tịnh dưỡng, chẳng ai hiểu vì sao. Thế nhưng không lâu sau đó, tin tức Đại công chúa có thai lộ ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!