(Chương này có nội dung cảnh H. Độ tuổi khuyến cáo: 18+)
------------------------------------------------
Mùa xuân năm đó, vào đúng ngày rằm tháng giêng, buổi sáng sớm khi miền cỏ non Mạc Bắc vẫn còn ướt sương, tướng quân Vệ Quốc của ải Bạch Vân phía Kinh Lạc cũng chính là chủ quản Bộ Binh Tống Cơ Long cùng trưởng tử Tống Hàn thân vận giáp đồng, vai khoác áo choàng vải phủ kín lưng ngựa, tay cầm thương tay phất cờ hiệu Bộ Binh Kinh Lạc thêu hình kị sĩ cầm giáo mà tiến ra khỏi rừng mận.
Phía sau họ chỉ có một toán tinh binh tầm hai mươi người theo sau.
Đoàn người phi ngựa đến gần cổng vào của doanh trại quân đồn trú Mạc Bắc thì ngừng lại. Tống Cơ Long và Tống Hàn oai phong giục ngựa tiến về phía trước vài bước, đoạn hướng tầm mắt về hai cánh cổng vẫn im lìm đóng kín phía Đại Thương.
Đứng trên đài quan sát cao bên trong, Quảng Ngân Trình cùng dàn tướng soái của mình đều thấy rõ.
Đã hẹn ngày mười lăm trao trả con tin, giờ phút này một bên đứng đợi, một bên cửa đóng then cài.
Tống Cơ Long tóc đã hoa râm, thân người cao lớn vạm vỡ, đầu quấn khăn Kinh Lạc màu xanh thẫm, từ đầu chí cuối vẫn luôn giữ phong thái điềm tĩnh, ung dung. Hắn cắm cờ hiệu Bộ Binh xuống đất rồi bình thản ngồi trên ngựa chờ.
Thậm chí, hắn còn đưa tay lên vuốt chòm râu ngăn ngắn của mình, đoạn nheo mắt nhìn trời, ngắm mây ngắm cảnh. Bên cạnh hắn, người trưởng tử Tống Hàn thì không được như thế.
Cha. Tống Hàn sốt ruột khẽ kêu.
Cứ đợi. Tống Cơ Long khoanh tay, lần này còn lim dim đôi mắt như đang tận hưởng những làn gió xuân trong sáng sớm.
"Đợi đúng một chén trà, cho phải đạo đãi khách của nước ta."
Từ đài quan sát bên trong doanh trại trông xuống, Quảng Ngân Trình nhìn vị tướng tài phương nam kia mà không tránh khỏi chột dạ, bồn chồn. Đó là một trong Tam Đại Soái lẫy lừng của Kinh Lạc, chủ quản Bộ Binh, cũng là binh chủng lớn nhất của địch quốc.
Đây là kỳ phùng địch thủ bao năm qua của lão tướng Lưu Mục phía Đại Thương. Giờ Lưu Mục đã cưỡi hạc về trời, người này và hắn sẽ trực tiếp so cao thấp trên chiến trường.
Quảng Ngân Trình bất giác bẻ các đốt ngón tay khiến chúng kêu răng rắc.
Như có thần giao cách cảm, Tống Cơ Long chợt mở mắt rồi nhìn về phía đài canh gác cao cao kia. Đôi mắt của vị tướng già rọi thẳng vào vị tướng quân phe địch, môi lại khẽ cười.
Bên này, Quảng Ngân Trình đã kịp bắt được nụ cười như có như không kia, lòng dấy lên cảm giác vừa bất an vừa không phục.
Không được, trận đánh này cho dù có chết, hắn cũng phải thắng.
"Cha, hết một chén trà rồi." Tống Hàn quay sang nói.
Ừm. Tống Cơ Long gật đầu. Quay về thôi.
Trước khi giật dây cương cho ngựa quay đi, vị tướng già hướng về phía đài canh gác mà Quảng Ngân Trình đang đứng, vô cùng hữu lễ mà chắp tay rồi dùng khẩu hình nói ra ba chữ:
Xin chiếu cố.
Đọc được ba chữ đó, Quảng Ngân Trình khẽ giật mình. Tuy không rõ đối phương có ý mỉa mai hay là không, hắn dù sao cũng là hậu bối của Tống Cơ Long. Quảng Ngân Trình cắn môi suy nghĩ nhanh, sau cùng cũng quyết định chắp tay cúi đầu đáp lễ.
Tống Cơ Long gật đầu cười hài lòng, tỏ ý đã biết, xong rồi mới đường hoàng quay ngựa về ải Bạch Vân. Bên cạnh hắn, người trưởng tử Tống Hàn từ đầu chí cuối mặt mày đều đen thui, như thể đang viết rõ ràng rành mạch câu: bổn tướng quân không vui, cấm chọc.
Cũng trong sáng hôm đó, hai nước Đại Thương và Kinh Lạc chính thức tuyên bố chiến tranh, chấm dứt thời kỳ hòa hoãn sáu năm vừa qua.
"Tham kiến Đại vương tử!"
Đứng dậy cả đi.
Khung Tuấn giữ nét mặt âm trầm, sau khi miễn lễ cho dàn tướng soái của quân đồn trú Mạc Bắc thì lập tức bước thẳng đến lều Thống soái. Việc quân gấp rút, Khung Tuấn đi một mạch từ Vương Đô đến Mạc Bắc chỉ mất hơn năm ngày. Hôm nay là tối muộn ngày hai mươi.
Lều Thống soái đã bày sẵn ít bánh trái rượu thịt cho Đại vương tử và nhóm tướng lĩnh cấp cao của Quảng Ngân Trình họp bàn việc quân.
"Phía Kinh Lạc đã có động tĩnh gì chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!