"Nhị vương tử, ngài... không sao chứ?"
Bên ngoài, kẻ đánh xe dè dặt lên tiếng hỏi. Tiếng khóc nghẹn của Khung Dực ban nãy vang lên quá rõ, hơn nữa ngài ta cũng ở trong xe một lúc lâu rồi. Hắn dù sao cũng không muốn thấy Nhị vương tử ngày trước nghĩ quẩn rồi làm ra hành động điên rồ gì đó ngay trong chiếc xe của hắn.
Một cái xác là đủ lắm rồi.
Hồi sau Khung Dực mới lảo đảo vịn thành xe rồi nhảy xuống. Gương mặt hắn thẫn thờ đẫm nước mắt, đầu tóc rối bù, khóe miệng còn rỉ máu tươi. Kẻ đánh xe nhìn thấy xong cũng chỉ biết cụp mắt không dám nói gì.
Khung Dực như thể không còn sức lực, chỉ lặng lẽ lê từng bước chân nặng nề quay về chiếc giường tạm bợ của mình rồi buông mình xuống, bên cạnh đống lửa tàn đang cháy hiu cháy hắt.
Kẻ đánh xe nhìn theo một lát rồi cũng nhảy lên ngựa, tiếp tục hành trình.
Khung Dực cứ nằm im như thế cho đến tầm một nén nhang sau, tận lúc kẻ hắc y nhân nãy giờ vẫn luôn ẩn thân trên một tán cây cao quan sát mọi động tĩnh bên dưới nhẹ nhàng phi thân rời đi.
Đến khi kẻ đó bỏ đi rồi, Khung Dực mới khôi phục lại vẻ bình tĩnh trên gương mặt. Hắn ngồi dậy, cho thêm củi vào đống lửa đang tàn, đoạn khẽ nhíu mày đăm chiêu.
Nếu cái xác đó không phải Ngọc Huyên, như vậy có nghĩa là có người dày công làm giả. Mái tóc đen, lam y may từ tơ lụa phương nam và cả vóc dáng y hệt, xem ra người này đã bỏ công không ít. Người này muốn tất cả triều thần bao gồm cả Hoàng đế tin rằng Ngọc Huyên đã chết để làm gì cơ chứ?
Chỉ có một đáp án hiển nhiên.
Để không thể dừng chiến tranh.
Khung Dực thở dài. Đại ca quả nhiên tính toán kỹ lưỡng. Cho dù có tìm được Ngọc Huyên hay không, huynh ấy vẫn nhất nhất muốn cho kế hoạch chu toàn, Đại Thương không còn đường lui.
Ngay cả mình mà huynh ấy cũng không bỏ sót.
Huynh ấy cho ảnh vệ có võ công cao cường theo dõi để xem mình có tin cái xác vừa rồi đúng là Ngọc Huyên hay không, cũng để chắc chắn mình sẽ triệt để từ bỏ hy vọng tìm người.
Trong đêm tối, đống lửa mà Khung Dực đang nhìn chằm chằm bỗng nhiên trở nên sáng rỡ lạ thường. Hắn không rời mắt khỏi thứ ánh sáng vàng cam đang nhảy nhót đó, gương mặt càng lúc càng đọng lại sự quyết tâm.
Hoặc có thể nói là cố chấp.
Nếu đại ca nhất quyết mong hắn tin rằng Ngọc Huyên đã chết, vậy có nghĩa là... huynh ấy có lý do nghi ngờ rằng em vẫn còn sống.
Đại vương tử.
Người thân vệ khép nhẹ cửa phòng rồi quỳ xuống hành lễ.
"Nó đã nhìn thấy rồi?" Khung Tuấn đang ngồi bên văn án khép hờ mắt, nghe tiếng thưa cũng không mở mắt ra nhìn, chỉ lên tiếng hỏi.
Vâng.
Nó... thế nào?
"Nhị vương tử khóc rất thương tâm, còn thổ huyết. Ngài ấy đang ngủ tạm ngay cửa ngõ vào Vương Đô, có lẽ... ngày mai sẽ quyết định đi về đâu."
Khung Tuấn thở ra nhè nhẹ rồi đứng dậy, vươn tay mở cửa sổ nhìn ra cảnh đêm của hoàng cung. Từ góc phòng của hắn, hoàng cung Trích Nguyệt vẫn hiện lên diễm lệ xa hoa như bao ngày.
Thấy Khung Tuấn trầm ngâm, người thân vệ bèn đánh bạo hỏi tới:
"Lỡ như... ngài ấy nhận ra cái xác đó không phải là Hoàng tử Ngọc Huyên thì sao ạ? Vào đêm giao thừa, bọn họ đã chung chăn gối. Lỡ như..."
"Có lẽ nhị đệ sẽ nhận ra thôi."
Khung Tuấn không mặn không nhạt đáp lời.
"Ngày mai nhìn xem nó đi hướng nào là biết."
Ngoài kia, sương đang xuống thấp dần, giăng giăng mờ mịt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!