Chương 39: Kẻ mạnh làm vua

Khônggggggggg!

Vào đúng giây phút đó, một mũi lao bằng thép từ phía sau đột nhiên rẽ gió phóng tới, cắm phập vào con mắt lành lặn còn lại của Hỏa Xà.

Mũi lao này dài và nặng hơn lao của quân đội Đại Thương, đầu lao lại phủ một lớp màu đen tuyền, như là có tẩm độc. Hỏa Xà thình lình trúng lao, đau đớn cuồng nộ mà vẫy vùng gào thét làm tuyết lẫn đất đá cuộn lên mù mịt, nhất thời hất văng Kỷ Phong ra sau, vừa vặn ngã ngay gần chỗ Khung Dực.

Chủ tớ hai người nhìn nhau bàng hoàng, không tin nổi vào mắt mình. Khung Dực được Kỷ Phong lồm cồm đỡ dậy, lúc này mới ngoái cổ quay lại nhìn phía sau.

Người phóng lao đứng trên vách núi đằng xa, áo choàng dày và mũ trùm kín đầu độc một màu trắng toát, ngay cả đôi ủng hắn mang cũng màu trắng. Có vẻ hắn vừa tìm tới, từ xa nhìn lại vẫn có thể thấy hắn đang thở dốc. Sau lưng hắn còn vác theo một thanh đao đen kịt vừa dày vừa nặng, hông giắt dao găm sắc lẻm.

Hắn bình ổn nhịp thở một chút rồi nhún chân nhảy xuống, thận trọng tiến lại gần.

Hỏa Xà lúc này đã mù cả hai mắt, máu chảy ròng ròng xuống nền tuyết. Nó đã bớt vẫy vùng nhưng vẫn còn lắc mình qua lại, lưỡi liên tục thè ra như đang nghe ngóng, miệng vẫn phát ra những tiếng rít chói tai.

Đúng ra theo thế cuộc này, nó đang áp đảo.

Con đầu đàn phe địch bị thương, thuộc hạ đều bị diệt sạch. Thế nhưng phút cuối nó bỗng nhiên bị đột kích bởi một kẻ khác, hơn nữa trực giác của thú săn mồi nói cho nó biết, kẻ đó cũng là một con đầu đàn.

"Nó không thấy được chúng ta nữa nhưng vẫn có thể cảm nhận thân nhiệt và chuyển động." Nam nhân bí ẩn kia lên tiếng, cố ý đè giọng nói xuống thật thấp để Khung Dực và Kỷ Phong không nhận ra giọng thật của mình.

"Ngươi, tháo hỏa dược xuống."

Hắn chỉ tay lên người Kỷ Phong.

Kỷ Phong chưa hiểu lắm nhưng vẫn làm theo. Người lạ mặt này vừa cứu y lẫn Thống lĩnh một mạng, chưa kể thân thủ không tồi, sức lực vẫn còn rất khỏe. Hơn nữa với tình thế bây giờ, quấn đống hỏa dược này lên người không khéo còn khiến cả ba nổ banh xác oan mạng.

Khung Dực nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tay ôm ngực cố định vết xương gãy, chân thì cà nhắc tiến lại gần nam nhân, ôn tồn hỏi:

"Các hạ định làm thế nào?"

Nam nhân đón lấy mớ hỏa dược trên tay Kỷ Phong, hơi nghiêng mặt nhìn Khung Dực một cái rồi nhanh chóng cúi mặt, để mũ trùm che đi đôi mắt.

Hắn không nói không rằng, lẳng lặng chỉ tay về một bên cửa hang động, nơi có nhiều khối đá cực to và sắc nhọn nằm trên vòm hang.

Khung Dực và Kỷ Phong ngay lập tức hiểu ra.

Được. Thống lĩnh Nhạn Quân gật đầu. Kế hoạch mạo hiểm nhưng khả thi, huống hồ đây cũng là cách duy nhất, sao mình lại không nghĩ ra ngay từ đầu kia chứ!

Phía đối diện, Hỏa Xà bắt đầu cúi rạp mình, trườn sát mặt đất, chậm rãi thăm dò. Mắt trái nó đang bị trường kiếm của Khung Dực cắm vào, mắt phải thì bị ngọn lao bằng thép của nam nhân kia xuyên qua, máu vẫn chảy ra không ngừng, tràn xuống mõm, nhỏ vào trong miệng rắn khiến cái lưỡi của nó càng đỏ lòm lòm gai mắt.

Hành động mau!

Nam nhân gằn giọng, đoạn ôm theo hỏa dược rồi nhún chân phóng về phía cửa hang. Khung Dực và Kỷ Phong cũng tản ra hai bên trái phải, mỗi người lắp sẵn cung tên tẩm dầu đang cháy phừng phừng, chuẩn bị ngắm bắn.

Nam nhân đặt mớ hỏa dược vào chỗ thích hợp rồi xoay người lại đối diện với Hỏa Xà, bắt đầu đạp chân xuống đất, một tay thì dộng lên vách đá chỗ cửa hang, tay kia chậm rãi rút đại đao trên lưng xuống.

Xung động truyền tới.

Hỏa Xà lập tức co mình lấy đà, trong nửa giây sau đã bung sức phóng tới, há miệng ra nhắm thẳng hướng nam nhân kia mà đớp xuống. Nam nhân ngay tức khắc đạp chân vào vách đá, dùng hết sức bình sinh mà phóng lên cao, lộn một vòng trên không để tránh ra xa.

Trong tích tắc ở trên cao, nam nhân dùng hai tay phóng đại đao xuống, nhắm ngay đỉnh đầu Hỏa Xà. Cũng chính giây phút đó, hai mũi tên tẩm lửa của Khung Dực và Kỷ Phong chuẩn xác bay đến, ghim chặt vào mớ hỏa dược.

Ầmmmmmmmmmm!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, những khối đá to sắc nhọn rầm rầm rơi xuống, bụi đất lẫn tuyết bốc lên mù mịt, nhất thời không ai nhìn rõ được gì. Khung Dực và Kỷ Phong cũng bị xung chấn vụ nổ hất văng ra xa, ngã sõng soài trên nền tuyết lạnh.

Khi mọi thứ dần dần lắng xuống, Khung Dực mới lấy lại được tầm nhìn. Nam nhân kia cũng nằm trên tuyết cách bọn hắn không xa, đang chậm rãi ngồi dậy. Vai hắn bị một mảnh đá nhọn găm trúng, máu nhỏ ròng ròng nhưng không phải vết thương chí mạng.

Hắn cũng chẳng bận tâm, ánh mắt trước sau chỉ ghim chặt về phía Hỏa Xà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!