Chương 34: Vương tử tranh tài

Từng hồi trống nổi lên giòn giã, kèm theo những tiếng tù và trang nghiêm cất lên giữa sân tập đầy nắng. Nhị vị Vương tử của Đại Thương cưỡi trên lưng chiến mã, thân vận giáp da khắc hoa văn bán nguyệt, áo choàng nhung dài phủ xuống tận gót chân, trán đội vương miện sắt và vàng, tay cầm trường lao trang nghiêm chờ đợi.

Xung quanh, bá quan văn võ, toàn bộ tướng sĩ lẫn triều thần đang trầm trồ, háo hức chờ xem hai con mãnh hổ của Đại Thương tranh tài.

Ấy thế mà dường như hai người bọn họ, ai cũng đang chìm trong suy nghĩ riêng.

Sau một hồi im lặng, Khung Dực là người nhỏ giọng lên tiếng trước:

"Đệ... có thể hiểu được nỗi thất vọng của phụ hoàng. Nhưng người làm vậy, đệ không khỏi lạnh lẽo trong lòng. Chẳng lẽ... người không thương Tiểu Huyền chút nào sao?"

Khung Tuấn hơi hạ mắt nhìn xuống thảm cỏ vàng cháy dưới chân. Ánh nắng mùa hạ làm cho màu sắc rực rỡ đó càng thêm chói mắt. Đại vương tử nén tiếng thở dài:

"Thôi. Dù sao chẳng phải người rốt cuộc cũng đã du di, miễn cho Tiểu Huyền phần thi ném lao đó ư? Vả lại ở phần thi bắn cung, phụ hoàng cũng đặc cách cho Tiểu Huyền, chỉ cần chính tay tam đệ bắn ra mũi tên trúng hồng tâm một lần duy nhất là xem như thi đạt rồi mà."

"Cho dù như vậy, huynh thật sự nghĩ Tiểu Huyền sẽ làm được à? Thi không được thì không đến mức bị phạt nhưng chẳng phải... chẳng phải chuyện hôm nay sẽ càng khiến Tiểu Huyền trở thành một trò cười cho thiên hạ hay sao?"

Khung Tuấn ngẩng mặt lên, xoay qua nhìn Khung Dực rồi nói:

"Khung Dực. Lòng nhân từ của đế vương cũng có hạn mà thôi, cho dù là đối với người thân của mình đi chăng nữa."

Nói rồi hắn thúc ngựa lên đi nước kiệu, từ từ bước ra sân tập. Theo bối phận, dĩ nhiên Đại vương tử sẽ thi đầu.

"Tiểu Huyền... âu rằng đây cũng là số phận của nó. Đệ cũng chẳng làm gì được đâu."

Lúc này binh sĩ cũng đã chuẩn bị xong cho phần thi ném lao. Tiếng tù và cuối cùng vừa dứt, Khung Tuấn đã thúc ngựa lao lên, bắt đầu cho lượt ném mười lần của mình.

Ném lao vốn không phải quá khó, tuy nhiên cưỡi ngựa ném lao trên Đại Mạc lộng gió này lại là một chuyện khác. Người ném không những cần có kỹ thuật mà còn cần sức khỏe, vừa để canh chỉnh sao cho mũi lao theo gió mà đi cho chính xác, vừa phải dùng lực lớn hơn lực cản của gió, nếu không mũi lao sẽ chẳng thể nào tới đích.

Hoàng đế lẫn toàn bộ triều thần đều chăm chú dõi theo từng nhịp ngựa phi của Đại vương tử, tuy vậy trong lòng họ đều không có mong đợi gì quá nhiều.

Ai cũng biết Đại vương tử Khung Tuấn không phải chuyên võ, trước nay những việc thế này không đến nỗi là sở đoản của hắn nhưng cũng chẳng phải là điều hắn làm xuất sắc gì cho cam.

Màn biểu diễn ngoạn mục chắc chắn phải đến từ Nhị vương tử Khung Dực cơ.

Ấy thế mà lần này, Khung Tuấn lại làm cực tốt.

Động tác chuẩn xác, lực tay mạnh mẽ, phong thái tự tin, hắn ném đi mười lượt thì có đến tám lượt là trúng hồng tâm.

Cả triều đình ồ lên đầy kinh ngạc, kèm theo những loạt vỗ tay vang lên như sấm. Từ trên đài cao, hàng trăm đóa hoa bắt đầu được ném xuống tạo thành một cơn mưa hoa nho nhỏ phủ lên sân tập.

Khung Tuấn sống lưng thẳng tắp, cưỡi ngựa quay lại nơi ban đầu hai huynh đệ đứng, lòng không khỏi dấy lên cảm giác vô cùng tự mãn. Hắn đã tập luyện cực kỳ vất vả cho lần biểu hiện hôm nay rồi.

"Đại ca, làm tốt lắm!"

Khung Dực gật đầu với Khung Tuấn, đoạn thúc ngựa chạy lên.

"Đệ cẩn thận một chút, thương thế chưa lành đâu." Khung Tuấn nghiêng mặt nói nhỏ với theo.

Hồi tù và thứ hai vang lên, Khung Dực cũng bắt đầu chạy lấy đà cho lượt ném của mình. Đứng trong hàng quân sĩ bên dưới, Kỷ Phong vô thức cắn môi đầy lo lắng. Hắn biết trước giờ mỗi khi ra sân tập, lên chiến trường, Khung Dực đều dốc hết mười phần sức lực, không giữ lại gì.

Một phần đó là cá tính của ngài, một phần là tôn nghiêm của Thống lĩnh Nhạn Quân. Tuy nhiên mấy hôm nay cùng Khung Dực tập luyện, Kỷ Phong biết rõ sức lực của Khung Dực chưa hồi phục lại hoàn toàn.

Do vậy, để có thành tích cao hơn Đại vương tử trong lượt thi này là điều cực kỳ khó.

Lần này ngài sẽ làm thế nào đây?

Trước bao ánh nhìn chờ mong của triều thần, ngay cả Khung Vũ cũng hơi rướn người lên phía trước để nhìn cho rõ, Khung Dực bình thản phóng lên cùng Tiểu Hổ rồi lần lượt ném lao đi.

Phập.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!