Tin Nhị vương tử ngang ngược cướp người về đến Trích Nguyệt chẳng khác nào một tiếng sấm nổ giữa trời quang. Do ngay từ đầu Hoàng đế không ra thánh chỉ mà chỉ cho Đại vương tử truyền lời, việc đưa Ngọc Huyên về kinh vào cuối mùa hạ cũng chỉ do nhị vị Vương tử bàn qua với nhau nên Khung Tuấn chỉ phái tùy tướng đi mà không kinh động gì đến triều thần, vì thế khi vị tùy tướng đó quay về báo tin thì cũng chỉ báo với Khung Tuấn.
Vừa khéo lúc ấy Hoàng đế cũng đang có mặt.
Cướp người?
Khung Vũ cau mày đến nỗi chúng xoắn tít lại, trong khi Khung Tuấn thì ngồi chết lặng trên ghế.
Lần trước khi đến căn cứ vịnh Lam Thủy rồi xả cơn thịnh nộ, hắn còn sảng khoái đến dường nào, tự đắc đến dường nào. Nhìn dáng vẻ của nhị đệ hết sức nhẫn nhịn, hết sức khiêm nhường, Khung Tuấn còn tin chắc rằng lần này hắn đã dạy nhị đệ một bài học nhớ đời.
Bởi thế việc nhị đệ hắn phân bua muốn giữ Ngọc Huyên lại thêm ba tháng cho đến hết mùa hạ, Khung Tuấn cũng lùi một bước mà cho qua. Cái gì mà lợi dụng Ngọc Huyên, cái gì mà làm lợi cho bá tánh? Toàn là ngụy biện!
Nguyên do thích hợp nhất để giải thích những hành động điên rồ của nhị đệ hắn chính là việc lâu ngày sinh tình, Khung Dực sau một năm gần gũi rốt cuộc đã động tâm với Ngọc Huyên. Chỉ đơn giản vậy thôi.
Suy luận là vậy, thế nhưng Đại vương tử thật lòng lại không nghĩ sự tình sẽ là như thế. Chưa nói đến việc hai nam nhân nảy sinh tình cảm đã là khó chấp nhận, thân phận của hai người bọn họ rốt cuộc là cái gì chứ?
Một người sẽ là Vua chủ Kinh Lạc trong tương lai, một người là Chiến Thần Đại Thương tung hoành một cõi. Hai nước đối địch, chắc chắn giữa bọn họ không có kết quả.
Nếu Khung Dực quả thật động lòng với Ngọc Huyên rồi vì y mà làm ra những chuyện tày trời thế này, Khung Dực quả thật... ngu ngốc đến nực cười!
Lúc ở Lam Thủy, Khung Tuấn cũng quan sát Ngọc Huyên và Khung Dực. Ngọc Huyên lúc nào cũng thủ lễ và giữ khoảng cách, còn Khung Dực thì trái lại. Dù không có hành động gì cụ thể nhưng Khung Tuấn vẫn luôn cảm thấy ánh mắt nhị đệ mình nhìn Ngọc Huyên rất khác lạ.
Đặc biệt là trong bữa tối hôm đó, khi Khung Dực ép Ngọc Huyên uống rượu, ánh mắt hắn nhìn y lóe lên một tia sáng rất đặc trưng.
Đó là khát khao chiếm hữu.
Thật ra chuyện trăng hoa tuyết nguyệt của Khung Dực, Khung Tuấn chẳng có một chút hứng thú nào. Nhị đệ hắn thích chơi bời, thích ngu ngốc, thích nực cười sao cũng được, nhưng khi đã đến giới hạn thì phải dừng, mà giới hạn ở đây chính là việc khiêu khích quyền lực của Vương Đô.
Chuyến viếng thăm Lam Thủy lần đó của Khung Tuấn đã là một lời cảnh cáo quá rõ ràng. Việc Đại vương tử hạ lệnh cho tùy tướng của chính mình đưa Ngọc Huyên về Vương Đô cũng thế.
Chơi đủ rồi, điên đủ rồi, Khung Dực.
Vậy mà lần này nhị đệ hắn còn làm tới nước này.
Khung Tuấn bàng hoàng nhìn vào nội tâm mình rồi nhận ra, hắn không có tức giận, không có phẫn nộ, không có buồn đau ê chề như lần trước. Hắn chỉ thấy kinh hãi. Tựa như có quỷ dữ ngồi trên vai hắn rồi bật cười đầy khoái trá, đoạn thì thầm vào tai hắn một câu.
Nhị vương tử cái gì cũng dám làm.
Cái gì cũng dám làm.
Cái gì cũng dám làm.
Khung Tuấn!
Tiếng gọi của Hoàng đế chợt vang lên, lôi Khung Tuấn từ trong đầm lầy suy nghĩ của chính mình mà tỉnh lại. Đại vương tử lúc này mới nhận ra Hoàng đế đã cho tùy tướng của mình lui ra tự bao giờ.
Hắn biết lúc này đúng ra hắn phải cúi đầu thỉnh tội, phải nhanh chóng nói câu
"nhi thần thất lễ, xin phụ hoàng trách phạt", thế nhưng hắn cứ đăm đăm nhìn Hoàng đế, miệng không thốt ra nổi một chữ.
Lần này phụ hoàng cũng lại trách phạt qua loa nhị đệ đúng không? Cũng như bao lần trước, đúng không? Rốt cuộc người sủng ái nhị đệ vô pháp vô thiên tới nông nỗi này rồi, bây giờ người định làm thế nào đây, hả?
Hoàng đế nhìn biểu cảm trên gương mặt đích tử của mình, trữ quân của Đại Thương, hồi lâu sau ngài thở ra một hơi nặng nhọc. Đúng lúc ngài mở miệng toan hạ lệnh thì phía bên ngoài có tiếng bước chân rầm rập vang lên cùng tiếng bẩm tấu vô cùng khẩn thiết của trưởng đội thủ vệ quân Trích Nguyệt:
"Bệ hạ! Tin khẩn của phó tướng Nhạn Quân Lâm Sách! Sơn tộc có biến, hai bên đang đụng độ trực diện ngay trên Tuyết Nhạn. Nhị vương tử cũng vừa về tới Khúc Băng, đang trực tiếp cầm binh ngăn chặn bọn chúng."
Khung Vũ cau mày bước lại giật lấy thư chiến báo, sau khi xem xong thì đưa cho Khung Tuấn rồi ngồi xuống trầm ngâm. Khung Tuấn sau khi đọc xong tin khẩn kia cũng phất tay cho thủ vệ quân lui ra rồi quay sang nhìn Hoàng đế chờ lệnh.
Khung Tuấn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!