Nhị vương tử bước về lều của mình liền cho hạ nhân mang nước nóng vào. Hắn nhanh chóng cởi bỏ bộ binh phục lẫn giáp thân rồi bước vào bồn tắm gỗ, vừa ngồi xuống liền vốc một vốc nước to vỗ lên mặt.
Nước tắm trong quân rất đơn giản, chỉ là nước giếng đun lên chứ không có thêm thảo mộc hay hoa khô gì để tạo mùi thơm. Gió biển và cát nơi đây làm mái tóc và cơ thể hay bị cảm giác dấp dính khó chịu, tắm rửa thế nào cũng không hết.
Ngọc Huyên của hắn làm thế nào mà lúc nào cũng thơm, tóc lúc nào cũng suôn mượt còn da thì mịn màng như lụa thế nhỉ?
Đến tận bây giờ trống ngực của Thống lĩnh Nhạn Quân vẫn còn vang lên dồn dập. Dường như mọi tâm cơ tính toán, mọi kỹ năng đóng kịch giả vờ của hắn đều đem ra dùng hết vào cuộc hội thoại vừa rồi.
"Đại ca, huynh đưa Ngọc Huyên về Vương Đô ngay lúc này chưa phải là thượng sách đâu. Trong một năm qua đệ phát hiện Ngọc Huyên rất có năng khiếu việc trồng trọt, hạt chà là từ ngoại tộc mà y cũng làm cho nảy mầm được. Đệ muốn giữ y lại đây một thời gian để giúp cho việc trồng rừng.
Ngoài ra, Kinh Lạc có thủy binh, kỹ thuật đóng thuyền chắc chắn tốt hơn chúng ta nhiều. Đệ muốn lợi dụng y mà moi thông tin một chút.Ngọc Huyên tuy thuần lương nhưng đâu có ngốc.
Làm sao mà y chịu giúp đệ chứ?Haha, y dĩ nhiên không giúp đệ, thế nhưng y sẽ giúp bá tánh. Đó chính là điểm yếu của y mà đệ phát hiện ra. Chỉ cần tạo việc làm cho dân du mục trên Đại Mạc bằng cách yêu cầu họ trồng rừng lấy gỗ cho quân Lam Thủy, cuộc sống của họ chẳng phải sẽ đỡ phải nay đây mai đó mà có thể ổn định hơn sao?
Ngọc Huyên sẽ không nỡ nhìn bá tánh chịu khổ đâu!Cho dù là thế, y cũng không thể cứ ở đây mãi. Y là nhân tố quan trọng cho việc nam tiến, không thể không cẩn thận canh chừng. Phải đem y về Vương Đô thì ta và phụ hoàng mới an tâm.Dĩ nhiên đệ hiểu.
Cho đệ ba tháng nữa thôi. Bây giờ đang cuối xuân, tới cuối mùa hạ đệ sẽ đích thân đưa y về Vương Đô.Hừm... tới cuối mùa hạ chẳng phải cũng là lúc đội quân chinh tây lên đường sao? Lúc ấy đệ cứ đưa quân đi đi, ta sẽ cho thân tín đến đây đưa Ngọc Huyên về."
Khung Dực đưa hai tay lên ôm mặt, thở ra một hơi nặng nề. Hơi nước nóng trong bồn bốc lên thảng hoặc, mờ mờ ảo ảo.
Vậy là hắn còn ba tháng.
Thật ra Khung Dực cũng không rõ hắn có lừa được đại ca hay không. Mặc dù không đủ tâm cơ, lần này hắn cũng hiểu việc đại ca đẩy hắn đi tiễn đoàn quân chinh tây rồi đích thân cho người đến rước Ngọc Huyên về Trích Nguyệt là để chắc chắn hắn lại không viện cớ giở trò.
Nếu nói như vậy thì có lẽ đại ca đã nghi ngờ gì đó cũng nên. Tuy nhiên giờ phút này hắn chẳng còn quan tâm. Đầu óc Nhị vương tử chỉ bị một ý nghĩ duy nhất cắn nuốt.
Lát sau Khung Dực bước ra khỏi bồn gỗ, quấn một chiếc khăn dày ngang hông rồi đi đến phía đầu giường. Từ ngày Ngọc Huyên ngủ riêng, hắn bèn đem chiếc vòng lam ngọc về, đêm đêm lấy ra mài.
Trước đó hắn chỉ dám giấu ở một góc bí mật trong lều Thống soái, ngày ngày sau khi xong việc đều nán lại mà mài tầm nửa canh giờ.
Bắt đầu mài từ mùa thu năm trước, đến cuối mùa xuân năm nay chiếc vòng đã ra dáng thon thon tròn tròn, bây giờ chỉ việc giũa thêm cho sắc nét và đánh bóng.
Những tưởng sẽ được ở bên y trọn hai năm còn lại, giờ đây chỉ còn có một mùa hạ cuối cùng.
Hai ngày sau, Đại vương tử Khung Tuấn lên đường quay về Vương Đô. Chỉ có Khung Dực và Ngọc Huyên ra tiễn với tư cách người nhà.
Trên cương vị Thống lĩnh Nhạn Quân, mỗi lần Khung Dực đi đến hay rời khỏi quân doanh đều phải có ít nhất một vị tướng soái ra nghênh đón hoặc đưa tiễn theo đúng quy củ trong quân, thế nhưng Khung Tuấn thì không trực thuộc quân đội Đại Thương mà chỉ là hoàng tộc.
Sáng nay vị tướng quân nào cũng vô tình có việc, người thì luyện quân, người thì đi kiểm tra tiến độ trồng rừng, người thì đi gặp trưởng thôn Lam Thủy bàn việc lấy mảnh đất nào trồng vườn cam, vườn bưởi và chà là.
Khung Dực thừa hiểu bọn họ không thích đại ca hắn nên tìm cách trốn, thế nhưng hắn cũng không ép buộc.
Nhân tâm phải thắng về chứ không phải được bố thí, cũng như việc thuần cho được một con chiến mã ngông cuồng của Đại Mạc thì cần nửa phần cứng rắn, nửa phần ôn nhu.
Khung Tuấn không ngốc, hắn cũng hiểu được sau lần gặp mặt đầu tiên này đám tướng sĩ trong quân vẫn chưa dành nhiều hảo cảm cho mình. Nhưng mà vậy thì đã sao?
Một ngày không xa bọn chúng cũng phải khuỵu gối khom mình tung hô khi hắn đội vương miện sắt và vàng, ngồi trên ngôi cao trong hoàng cung Trích Nguyệt đăng cơ Hoàng đế. Thích hay không thích chẳng có ý nghĩa gì nữa, chỉ cần tuân mệnh phục tùng.
"Được rồi, ta đi đây. Tới cuối mùa hạ sẽ cho người quay lại đây đón Ngọc Huyên, đệ chuẩn bị thu xếp đi nhé." Khung Tuấn bước lên xe ngựa rồi quay lại nói với Khung Dực và Ngọc Huyên.
Khung Dực cứng người.
Việc cuối mùa hạ phải đưa Ngọc Huyên về kinh đô hắn vẫn chưa nói với y. Đang lo lắng không biết phản ứng của Ngọc Huyên thế nào, Khung Dực đã nghe tiếng người kia vui vẻ đáp:
"Vâng em biết rồi, em cũng rất nhớ Tiểu Huyền. Ba tháng nữa là gặp được em ấy rồi. Anh Khung Tuấn đi đường bình an nhé!"
Nhị vương tử hết cách, đành phải thuận theo mà diễn cho tròn vai:
"Đệ biết rồi, đại ca đi đường cẩn thận."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!