Khung Tuấn vén rèm bước xuống xe ngựa đã thấy ánh nắng chói chang cùng mặt biển lấp lánh của vịnh Lam Thủy đập vào trong mắt. Hắn chưa bao giờ tới đây, nếu không phải vì kế hoạch mở cõi của Khung Dực thì hắn cũng chẳng buồn để ý đến vùng đất này.
Lần này Đại vương tử phải đích thân xuất cung đi tìm Thống lĩnh Nhạn Quân, cũng là nhị đệ hắn, không ngoài lý do nhị đệ hắn đã khéo léo kháng chỉ.
Phụ hoàng, đại ca,
Sơn tộc đã rút quân.
Vài ngày trước con đã mang Ngọc Huyên về vịnh Lam Thủy. Sau khi sắp xếp ổn thỏa việc xây dựng hải quân con sẽ lập tức đưa y quay về. An toàn của y, con dùng mạng mình đảm bảo, xin hai người hãy an tâm.
Phụ hoàng và đại ca bảo trọng.
Khi Khung Tuấn nhận được bức thư đó đã suýt chút hất đổ cả bàn trà. Dù Hoàng đế chưa ra thánh chỉ nhưng những lời người căn dặn, trước giờ hắn không có gan mà phản kháng nửa lời, mà làm trái một li. Thế mà nhị đệ hắn lại dám bất tuân.
Nhị đệ hắn xưa nay suy nghĩ đơn giản nên mới cho rằng sơn tộc đã rút quân rồi thì Ngọc Huyên có ở Vương Đô hay Lam Thủy cũng đều như nhau, thế nhưng căn bản hoàn toàn không phải thế. Ngọc Huyên ở Trích Nguyệt thì chẳng khác nào chim trong lồng, không thể tiếp xúc với quân doanh, tướng sĩ.
Còn Lam Thủy thì lại là căn cứ quân sự, hơn nữa ngay từ những ngày đầu của đội hải quân mới thành lập mà đã có hoàng tử địch quốc kề cận ngay bên cạnh, việc này hoàn toàn không ổn.
Trên hết, điều cốt lõi ở đây không còn là vấn đề an toàn của Ngọc Huyên mà chính là cái uy của Hoàng đế, ngàn vạn lần không thể khinh nhờn.
Khi Khung Tuấn dâng lên Hoàng đế bức thư của nhị đệ, trong lòng hắn lại không hồi hộp tò mò xem phụ hoàng sẽ xử lý nhị đệ như thế nào. Trong lòng hắn chỉ đặc quánh một cảm giác nửa là thịnh nộ, nửa là buồn đau ê chề.
Thịnh nộ vì hắn biết chắc phụ hoàng cũng sẽ nhẹ tay trừng phạt qua loa nhị đệ hắn như mọi lần, buồn đau ê chề là vì chính bản thân mình thân là Đại vương tử lại không đủ cái uy cái thế để nhị đệ mình nể sợ.
Cảm giác này dường như đã luôn bị dồn nén qua bao nhiêu năm, càng ngày càng đặc lại, càng bám chặt lấy mọi nghĩ suy trong tâm trí, khiến Khung Tuấn như thể bị một vũng lầy không đáy kéo lại, từ từ nuốt xuống.
Bởi thế không cần đợi Hoàng đế hạ lệnh, cũng không cần biết Hoàng đế có ý định này hay không, Đại vương tử hắn vẫn nhất định phải đích thân làm rõ.
Đệ rốt cuộc vì sao cứ phải ương bướng làm theo ý mình? Là đệ được sủng sinh kiêu, hay đệ cứ nhất định muốn đối đầu với triều đình, với phụ hoàng và ta?
Đã tròn một năm kể từ ngày Khung Dực đưa Ngọc Huyên rời khỏi Vương Đô. Mặc dù hàng tháng hắn vẫn kiểm tra thư từ giữa Ngọc Huyên và Vũ Miên nên luôn nắm rõ tình hình của hai người bọn họ, Khung Tuấn lại không hề thấy Khung Dực nhắc gì đến Ngọc Huyên trong các báo cáo gửi về kinh, trừ một lần duy nhất khi sơn tộc đánh xuống cách đây vài tháng, nhị đệ hắn gửi kèm thư chiến báo một dòng ngắn ngủi.
Con sẽ mang Ngọc Huyên theo cùng.
Trong buổi tiệc giao thừa năm ngoái, Khung Dực đã trực tiếp chế giễu Ngọc Huyên giữa điện. Khung Tuấn cũng nhớ lại trên suốt dọc đường đi từ Mạc bắc về Vương Đô bốn năm trước, Khung Dực luôn tỏ ý không ưa thích gì y.
Việc lợi dụng sở thích nghiên cứu trồng trọt của Ngọc Huyên để làm lợi cho Khúc Băng, cho dải Chinh Sa cũng là ý của Khung Dực. Vậy tại sao bây giờ lại vì y mà kháng chỉ, còn đem mạng mình ra để bảo đảm an toàn cho y?
Nhị đệ hắn rốt cuộc có suy tính gì?
"Tham kiến Đại vương tử!"
Tiếng binh lính hô vang hòa cùng tiếng giáp sắt kêu lanh canh khi họ khuỵu gối quỳ, tiếng giáo gõ xuống đất hành lễ cắt ngang dòng suy nghĩ của Khung Tuấn.
Hắn nhìn quanh đưa mắt tìm người rồi lạnh lùng hỏi:
"Thống lĩnh của các ngươi đâu?"
"Bẩm Đại vương tử, Thống lĩnh cùng dàn tướng soái đang ở trên bãi biển ạ!"
Lúc rảo chân bước theo tên lính dẫn đường rồi tiến ra bãi biển, Khung Tuấn vẫn chưa thể hình dung nhị đệ hắn rốt cuộc đang làm cái gì. Quả nhiên, cảnh tượng đập vào mắt đúng là khó mà tưởng tượng nổi.
Một đám người xôn xao láo nháo trên bãi biển, không ra thể thống gì, đã vậy nhìn vào binh phục còn có thể thấy đây chính là dàn tướng soái của Nhạn Quân lẫn Lam Thủy quân.
Trong giữa đám người, nhị đệ hắn thì ướt như chuột lột, quần áo xộc xệch dính sát vào cơ thể, chưa kể bên cạnh cũng có một tên tiểu tử bộ dạng lôi thôi không kém đang xiêu vẹo mà bám dính lấy Kỷ Phong.
Khi ánh mắt sửng sốt của Khung Dực chạm vào Khung Tuấn, Khung Tuấn chỉ lạnh lùng lướt qua, đoạn dừng mắt trên gương mặt của một người.
Sau một năm, Ngọc Huyên đã lớn lên không ít.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!