Rừng thưa trên Đại Mạc chủ yếu nằm ở rìa đông nơi tiếp giáp với núi rừng Mạc Bắc. Vào đến vùng trung tâm Đại Mạc chỉ còn những trảng cỏ cháy vàng rực mênh mông, do đó đoàn người của Khung Dực không phải đi xa mà chỉ cần thúc ngựa chạy dọc rìa đông Đại Mạc, cách vịnh Lam Thủy tầm nửa ngày đường.
Sáng sớm khởi hành, bầy chiến mã phi nước đại đến khi mặt trời lên cao đã thấy thấp thoáng mảng rừng thưa trước mặt. Trong rừng chủ yếu có cây thông, cây lá kim đặc trưng của khí hậu phương bắc, còn lại là cây bụi và cỏ thấp.
"Thống lĩnh! Đám cây trong mảnh rừng thưa đó đóng thành thuyền được không?" Bàn Minh Sơn giục ngựa lên cạnh Khung Dực rồi hỏi.
Khung Dực im lặng không đáp, chỉ phất tay ra hiệu cho cả nhóm người nhìn về phía trước, đoạn cùng tiến thẳng vào khoảnh rừng trước mắt. Càng tiến gần đến nơi, ngựa càng chạy chậm lại. Bất chợt, họ nhìn thấy trong giữa khoảnh rừng kia thấp thoáng bóng người, lại còn có khói trắng bay lên lãng đãng.
Mùi thịt nướng, khoai nướng kèm với mùi rượu táo được đun cùng với quế tỏa ra thơm ngào ngạt, hòa cùng tiếng cười nói rộn rã, tiếng ngã giá xôn xao nhộn nhịp.
Đoàn người của Khung Dực ghìm cương đúng lúc nhóm người trong khoảnh rừng thưa ngưng mọi hoạt động mà quay ra nhìn.
Khung Dực hơi nhíu mày quan sát rồi chợt vỡ lẽ.
Đây có lẽ là một cuộc trao đổi mua bán giữa những bộ tộc du mục trên Đại Mạc.
Trên Đại Mạc tồn tại nhiều bộ tộc nhỏ chung sống thành từng cụm, nay đây mai đó dựa vào việc nuôi ngựa, dê và săn bắn, hái lượm.
Vì là dân du mục nên cuộc sống của họ không ổn định, triều đình Đại Thương cũng khó quản lý hết mà chủ yếu chỉ liên lạc với những bộ tộc du mục lớn, đặc biệt là những bộ tộc biết nuôi ngựa chiến, thuần được ngựa hoang.
Còn lại những bộ tộc nhỏ như thế này thì nhiều vô số, đành để họ tự do sinh tồn trên Đại Mạc. Được cái là tính tình họ hào sảng, giản đơn nên trước giờ cũng không gây ra biến cố gì.
Hôm nay trong đoàn tướng sĩ của Khung Dực có Kỷ Phong, Bàn Minh Sơn, Đinh Đại Đồng và Lăng Kỳ Anh cùng một nhóm nhỏ kị binh và cung thủ. Ai cũng vận binh phục, chỉ không vận giáp toàn thân mà chủ yếu mang giáp tay, giáp ngực loại gọn nhẹ phù hợp với việc đi đường.
Khung Dực cũng vậy, hắn lại không đeo vương miện trán nên nhìn qua chẳng khác nào một vị tướng sĩ trong Lam Thủy quân.
Khung Dực suy nghĩ chớp nhoáng rồi quay mặt lại lắc đầu ra hiệu cho nhóm tướng sĩ không tiết lộ thân phận của mình.
"Các vị là binh lính của Lam Thủy à? Cho hỏi đến đây có việc chi?" Một nam nhân tầm ngoài bốn mươi tuổi, trông có vẻ là một trong những người trưởng nhóm bước ra hỏi. Tộc người du mục trên Đại Mạc ăn vận khác với người ở những nơi còn lại một chút.
Quần áo của họ chủ yếu làm từ da thú chắp nối lại, kết hợp với vải thô đắp chéo thân được trang trí bằng dây tua rua nhiều màu trông khá tươi vui, bắt mắt.
"Chúng ta đi xem xét xung quanh thôi, do cũng mới đến Lam Thủy không lâu." Kỷ Phong nhảy xuống ngựa rồi bước lên một bước, thân thiện đáp lời.
"Các vị đang mua bán, trao đổi gì thế?"
Thấy nhóm binh sĩ Lam Thủy không có địch ý, nam nhân Đại Mạc lập tức trở nên vui vẻ hẳn:
"Đến đây cùng ngồi ăn đi, cũng trưa rồi. Chúng ta đem rượu táo bí truyền ra đổi lấy thịt, sữa dê và khoai, sắn của các nhóm khác."
Kỷ Phong kín đáo đưa mắt nhìn Khung Dực, nhận được cái gật đầu của hắn mới cười xòa rồi tiến lại nhập hội. Lăng Kỳ Anh nhanh chân ngồi chen vào giữa Kỷ Phong và một cô nương Đại Mạc hai má lúng liếng đồng tiền, còn nhóm Khung Dực, Bàn Minh Sơn và Đinh Đại Đồng thì chỉ lom lom nhìn vào nồi rượu táo đun với quế cùng chiếc đùi dê đang nướng trên than hồng.
Thấy khi không ăn chực của người ta cũng ngại, Khung Dực bèn quay sang ra hiệu cho Bàn Minh Sơn. Hắn lập tức hiểu ý, chạy về phía bầy ngựa của binh sĩ rồi lôi ra nào là lương khô, nào là ngô ngọt cùng một ít bánh trái để ăn nhẹ dọc đường, đoạn mang về góp chung với nhóm người du mục.
Mùa xuân trên Đại Mạc nắng ấm trời trong xanh, chỉ sau vài tuần rượu và hơn nửa cái đùi dê là nhóm người đã hồ hởi xưng huynh gọi đệ rồi kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện trên đời.
Phía binh sĩ Lam Thủy dù không ai bảo ai nhưng mọi người cũng đều đã quá hiểu ý nhau, không một lời trao đổi cũng có thể hoàn hảo mà thuận theo không khí đầm ấm này để lấy được càng nhiều thông tin càng tốt.
"Khà khà, dân du mục chúng ta nay đây mai đó, làm gì có chuyện định ra nơi gặp mặt cố định để trao đổi hàng hóa chứ. Nhưng mà chúng ta có quy tắc bất thành văn để tìm ra nhau cả đấy!"
"Ồ, nói ra cho bọn đệ mở rộng tầm mắt với!"
Kỳ Anh hứng thú kêu lên.
"Thường trên Đại Mạc sẽ có nơi cỏ cao, có nơi cỏ thấp. Bọn ta hay chọn nơi có những trảng cỏ thấp khô ráo để gặp mặt, trên trảng cỏ phải có một khoảnh rừng thưa. Gặp nhau trong rừng thưa vừa có bóng râm vừa tránh được gió thốc, rất tiện, lại còn ít gây chú ý.
Ngày đầu tiên của mỗi tháng, các bộ tộc nào ở gần khoảnh rừng thưa như vậy cứ đến đó dọn dẹp chỗ một chút rồi nhóm lửa lấy khói làm ám hiệu cho những người khác biết mà tìm đến, sau đó gặp nhau trao đổi đến hoàng hôn thì ai về tộc nấy.
Dĩ nhiên trước khi đi phải dập lửa cho kỹ, tránh làm cháy cỏ cháy rừng.Thế lỡ xung quanh không có ai đến thì sao?Hahaha, may rủi là do ông trời, nhưng việc của ta thì ta vẫn phải làm thôi! Rừng thưa trên Đại Mạc không nhiều nên cơ duyên gặp nhau vẫn có. Dĩ nhiên sẽ có những lúc xung quanh không có tộc nào khác, thế thì hoặc là đành chịu, hoặc là phải đi xa hơn để tìm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!