Sau khi Khung Dực về tới Khúc Băng chừng nửa tháng, tuyết cũng bắt đầu ngừng rơi, báo hiệu mùa đông đã đi về cuối. Những ngày trời có nắng đẹp cũng nhiều hơn, mặt đất cũng không còn là một màu trắng xóa mà đã bắt đầu lộ ra sắc xanh của cỏ non, của cây lá đâm chồi nảy lộc.
Những ngày này ngoài việc luyện binh như thường lệ, Khung Dực còn cho người điều tra thêm tin tức của Hỏa Xà, tuy nhiên tạm thời vẫn chưa có thêm gì mới. Con Hỏa Xà đó vẫn chỉ là một linh vật trong những lời sấm truyền của dị tộc, có người tin có người không.
Chỉ có một điều chắc chắn rằng rất nhiều năm nay chưa ai tận mắt nhìn thấy nó bao giờ.
"Kỷ Phong, chắc chúng ta phải vào sâu trong núi để tìm nó thôi." Khung Dực đưa mắt nhìn lên Tuyết Nhạn, đỉnh núi quanh năm một màu trắng xóa rồi nói.
Chuyện Hỏa Xà này trong Nhạn Quân tạm thời chỉ có Khung Dực và Kỷ Phong biết. Từ sau lần năm đó giả thương nhân, giả say rượu rồi moi được tin từ đám người tộc Kỉ Di, tộc Dao Tán, hai người bọn họ vẫn một mặt giữ kín, một mặt âm thầm điều tra.
Kỷ Phong kinh ngạc quay lại nhìn Nhị vương tử nhà hắn: Cái gì?
Khung Dực trầm ngâm không đáp. Hắn cũng biết rõ làm vậy quá mạo hiểm, quá khinh suất. Chưa nói đến việc có thể sẽ tìm không thấy, gặp được nó rồi thì thế nào? Lời sấm nói khi nó xuất sơn, Đại Thương sẽ vong, tộc Hồ cũng diệt, chứng tỏ nó là một con vật cực kỳ nguy hiểm.
Tuy nhiên thẳm sâu trong lòng, Khung Dực lại có một ý niệm điên rồ rằng hắn sẽ lùng giết bằng được con rắn đó, chặn lại điềm báo vong quốc của Đại Thương.
Việc mở cõi ban đầu xuất phát từ lý tưởng chinh phục những miền đất mới của riêng mình hắn, đến bây giờ lại biến thành xâm lược lãnh thổ của người kia. Nếu con Hỏa Xà kia chết rồi, vậy có phải việc nam tiến cũng sẽ không cần nghĩ đến?
Nhị vương tử thở dài, xoay lưng nhìn về phía Vương Đô. Hắn biết rõ, từ đây không thể nhìn thấy vùng đất xinh đẹp đó, nhưng vào những ngày nắng đẹp trời trong, từ Vương Đô chắc chắn sẽ thấy ngọn núi này.
Giờ này người kia đang làm gì nhỉ?
Thấm thoắt đông qua xuân tới, các nơi bước vào mùa thu hoạch vụ đông xuân. Lúc này đã tầm tháng tư, khí trời mát mẻ, trăm hoa đua nở trên rừng dưới ngõ, thế nhưng tâm trạng của Nhị vương tử lại chẳng tốt chút nào. Lý do là vì năm nay cả Khúc Băng lẫn dải Chinh Sa đều không được mùa.
Hai vùng đất này trồng được ít loại lương thực hơn Vương Đô, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có lúa mì, lúa mạch và vài loại khoai, dăm ba loại rau củ thông thường.
Lúa gạo thì chỉ có Vương Đô trồng được, thế nên năm nào không được mùa thì việc quân lương chỉ có thể trông chờ Vương Đô tiếp ứng.
Từ khi Khung Tuấn nêu ra vấn đề quân lương và ảnh hưởng to lớn của nó đối với tính khả thi của việc mở cõi, đặc biệt là thành lập đội quân chinh tây, đội quân vượt biển, Khung Dực luôn để tâm suy nghĩ việc này.
Hôm nay hắn đặc biệt cùng phó tướng Nhạn Quân là Lâm Sách đi thăm đồng lúa mì, lúa mạch của Khúc Băng. Khung Dực bước xuống sát mép ruộng, đưa tay ngắt một bông lúa mì chín vàng rồi tước một ít hạt ra bàn tay.
Lâm Sách đứng bên cạnh bảo:
"Năm nay hạt không mẩy lắm. Thửa này còn đỡ, mấy thửa bên kia còn bị vỡ, bị rụng sớm, hạt khô nữa."
Khung Dực đưa hạt lúa lên miệng cắn thử.
Đúng là hạt không mẩy.
"Nếu muốn giải quyết việc quân lương lâu dài, Khúc Băng và Chinh Sa phải tự cung cấp được phần lớn quân lương, nếu không muốn nói là gần như toàn bộ. Chúng ta không thể cứ mãi trông chờ vào cứu viện từ Vương Đô." Nhị vương tử trầm ngâm.
Lâm Sách tỏ ý khó xử: "Thống Lĩnh nói phải, nhưng làm sao mà thực hiện? Mấy năm trước chúng ta có thử trồng một ít lúa gạo nhưng khí hậu quá khô, trồng không được. Mấy loại lương thực hoa màu hiện giờ sống nổi đã là may mắn lắm rồi.
Chúng ta cũng đâu phải như Vương Đô, có đất đai màu mỡ tốt tươi, có ngô ngọt trái vừa to vừa chắc, còn lúa mì thì năm nào cũng căng mẩy chín vàng."
Ngô ngọt của Vương Đô?
Khung Dực chợt đứng phắt dậy. Hắn vừa nghĩ ra một ý, nếu có thể thực hiện thì đối với hắn mà nói, chuyện công lẫn chuyện tư đều tốt. Thế nhưng... không biết người kia có nguyện ý hay không?
Vả lại, trong tương lai nếu Đại Thương thật sự xuất binh đánh chiếm Kinh Lạc, những việc hắn định nhờ người kia làm quả thật... có chút khốn nạn.
Tối đó Khung Dực suy nghĩ rất lâu, sau cùng vẫn quyết định chạy về Vương Đô một chuyến. Nếu người đó không đồng ý cũng không sao, đã bốn tháng rồi, cũng nên về thăm người ta như lời đã nói.
Sáng hôm sau, Nhị vương tử thân khoác binh phục, vai quấn khăn mỏng thay áo choàng, trong gió xuân phơi phới cưỡi ngựa quay về Vương Đô.
Cùng lúc này ở sâu trong thôn bản Hồ tộc trên Tuyết Nhạn, Hồ Nhất Niệm đang cau mày nhìn vào vật vừa mới được dâng lên.
Hắn đưa tay sờ thử, lật đi lật lại xem rồi ngẩng lên hỏi thuộc hạ: Là ai tìm thấy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!