Nhưng Thái hậu đã quyết tâm để hắn xuất hiện trước thiên hạ trong đại lễ tế tổ. Theo ý bà, hoàng tộc đã chịu đựng Phù Hoàng quá lâu, đã đến lúc đưa ra một gương mặt đại diện mới.
Hắn lưu lạc ngoại bang mười bốn năm, lại đúng dịp tế tổ đầu năm, khó tránh khỏi việc trở thành tâm điểm chú ý. Nhưng Phù Diệp cảm thấy mình nên bày tỏ lòng trung thành, để Phù Hoàng biết rằng hắn không có ý tranh giành hào quang.
Thiện cảm hắn vất vả gây dựng, đừng vì một lễ tế tổ mà tan thành mây khói.
Nhưng Phù Hoàng dường như không mảy may quan tâm đến đại lễ tế tổ.
Ở trong cung lâu ngày, Phù Diệp phát hiện Phù Hoàng không phải là loại bạo quân hoang dâm vô đạo. Sự bạo của y có lẽ nằm ở tính độc đoán, sát phạt quyết đoán, dùng uy thế trị quốc, không cần người phục, chỉ cần người sợ.
Chỉ mấy ngày nay, y đã xử tử hơn mười quan viên.
"Bệ hạ rất ghét bề tôi kiêu xa dâ. m đ. ãng, tham tiền háo sắc," Song Phúc nói với hắn, "Những kẻ tham ô bóc lột dân chúng, kết bè kéo cánh, bất tài thất chức, mê gái đắm trai, những loại này khỏi phải bàn. Có một đại thần chỉ vì lấy quá nhiều thiếp, đã bị bệ hạ ban cho hình phạt roi.
Còn một kẻ thích yến tiệc hưởng lạc, trực tiếp bị tịch thu gia sản, phạt đi vùng lạnh giá làm lao dịch.
"Đã rõ rồi, chủ trương của y là:"Ta không vui, thì người khác cũng đừng hòng sung sướng."
Phù Diệp tổng kết lại: Hoàng đế không thích người khác sống quá thoải mái, vậy hiện tại hắn có phải đang sống quá sung sướng xa hoa không?
Gần đây, hắn phát hiện quần áo mình mặc mỗi ngày đều khác nhau.
Có những bộ trông rất giống, nhưng thực ra không phải là một.
Hỏi Song Phúc mới biết, Thượng y ti không chỉ may cho hắn vài bộ quần áo mới, mà là mỗi ngày đều may quần áo mới cho hắn!
Hóa ra, phần lớn y phục và trang sức của hắn chỉ có chế tác mới, không có chuyện giặt giũ sửa sang. Hầu như những bộ y phục tinh xảo đều chỉ mặc một lần.
Song Phúc nói, nếu mặc lại quần áo đã giặt, gọi là y tái hoán, đây là biểu hiện của lối sống giản dị. Nếu hoàng đế làm vậy, sẽ được ghi vào ghi ghép cuộc sống thường ngày. Năm xưa, Minh Tông hoàng đế vốn tiết kiệm chăm chỉ, từng được ca ngợi là
"y phi tam hoán bất dịch".
Vải vóc thời cổ không chịu được giặt nhiều, kỹ thuật nhuộm cũng không bằng hiện đại, giặt mạnh dễ hư hỏng. Hơn nữa, những bộ y phục tinh xảo thường có kỹ thuật dệt kim hoa trang trí, càng không thể giặt.
Tiểu Ái:
"Thực ra... người giàu hiện đại cũng không giặt quần áo đâu."
Thôi được, hắn chỉ có thể nói mình quá xa lạ với cuộc sống này. Những bộ đồ cao cấp đắt tiền chỉ mặc một lần, hắn không thể tưởng tượng nổi.
Thế là Phù Diệp ra lệnh, quần áo của hắn cũng phải giặt ba lần mới thay, đồng thời giảm hai món trong khẩu phần ăn hàng ngày.
Ý hắn là muốn gây thiện cảm với Phù Hoàng, thể hiện bản thân không kiêu xa d. âm đã. ng.
Dù sao, mọi hành động của hắn chắc chắn đều có người báo cáo lại với y.
Không ngờ, Chương Thái hậu cũng biết chuyện này.
Nghe nói Thái hậu nghe xong đã vỗ ngực khóc lóc, nói rằng:
"Lục hoàng tử thân hành tiết kiệm, xứng đáng là tấm gương cho tông thất", sau đó tự mình cũng cắt giảm một nửa khẩu phần ăn.
Không biết Thái hậu có đang diễn kịch hay không, nhưng một khi bà đã làm gương, các vương công quý tộc khác tự nhiên cũng bắt chước theo.
Đến mức Phù Diệp đứng trước cửa, nhìn các nội thị xách hộp cơm xếp hàng đi vào chính điện Thanh Nguyên Cung, lòng đầy bất an.
Bởi vì hoàng đế vốn kén ăn, cái này không thích, cái kia không ưa, không ham vàng bạc mỹ nữ, duy chỉ có ăn uống không bao giờ tiết kiệm.
Hoàng đế mà, chỉ cần làm việc chính đáng vì dân, những thứ khác đều là tiểu tiết, ăn uống xa xỉ một chút cũng không sao. Dù sao đồ ăn thừa cũng chia cho cung nhân, không lãng phí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!