Phù Diệp mấy ngày nay mê mẩn chuyện tình giữa Hoàn Vương và Thành Tổ, điên cuồng sưu tầm mọi giai thoại, fanfiction về họ, thậm chí còn muốn đến Định Lăng tham quan. Người ta nói Định Lăng lúc này hoa xuân nở rộ, đẹp lắm.
Cậu liền hỏi thư ký của Phù Hoàng về lịch trình gần đây của hắn. Thư ký trả lời:
"Bọn chị vừa kết thúc một dự án lớn, tổng giám đốc Phù mấy ngày nay đang nghỉ ngơi."
Phù Diệp giật mình.
Cậu không biết chuyện này, Phù Hoàng cũng chẳng nói với cậu. Thảo nào tối nào về nhà cậu cũng thấy hắn có mặt. Cậu nhắn tin hỏi:
"Anh đang nghỉ mấy ngày à?"
Phù Hoàng mãi sau mới trả lời: Ừ.
Phù Diệp nói:
"Vậy cuối tuần này đi picnic không?"
Lần này hắn trả lời chậm hơn, khoảng một phút sau, tin nhắn hiện lên: Ừ.
Phù Diệp vội đề xuất:
"Em muốn đến Định Lăng, dạo này nhiều người check -in lắm."
Phù Hoàng im lặng không hồi âm. Phù Diệp ôm điện thoại chờ đợi suốt nửa ngày.
Trời quang mây tạnh sau cơn mưa, hoa cỏ trong khuôn viên đại học Kiến Đài càng thêm rực rỡ. Kỳ phát tì. nh si. nh lý của cậu đã qua, nhưng kỳ phát t. ình trong tâm hồn mới chỉ vừa bắt đầu.
Điện thoại đột nhiên rung lên, khiến tim cậu đập loạn nhịp. Cậu vội mở ra, nhưng thất vọng khi thấy đó là tin nhắn từ bạn học Chương Khuê. Chương Khuê gửi một tấm ảnh chụp màn hình điện tử bên ngoài hội trường lớn
- thông báo Phù Hoàng sẽ có buổi diễn thuyết tại trường vào tối thứ Sáu.
Phù Diệp sững sờ, lập tức chuyển tiếp cho Phù Hoàng. Hắn trả lời ngay: Ừ.
Lướt lên xem lại, dù hai người nhắn tin nhiều, nhưng phần lớn Phù Hoàng đều trả lời cụt lủn. Và thường là cậu chủ động nhắn trước. Phù Hoàng hiếm khi nhắn tin trước, hắn thích gọi điện hơn.
Phù Diệp nghĩ thầm:
"Lần này trả lời nhanh thế. Chuyện đi Định Lăng, chắc là không muốn trả lời rồi." Cậu thử thám một cách thận trọng, nhưng không đủ can đảm hỏi lại lần nữa.
Lý do cậu muốn đến Định Lăng, lý do muốn Phù Hoàng đi cùng, cả hai đều hiểu rõ.
Tiêu Dật Trần lại rủ cậu đi ăn sau giờ học, nhưng cậu vẫn từ chối.
"Mấy ngày nay sao anh mày luôn có nhà thế?"
Phù Diệp đáp: Anh ấy đang nghỉ.
Ánh hoàng hôn chiếu lên những cây anh đào trong trường, nhưng không đẹp bằng nụ cười của Phù Diệp
- quá đỗi rực rỡ khiến Tiêu Dật Trần cảm thấy xót xa, nghĩ rằng một omega xinh đẹp như vậy chắc chắn không thuộc về mình.
Cậu ta lại nhớ đến người anh trai lạnh lùng, nghiêm nghị của Phù Diệp. Một alpha xuất chúng như thế, không biết đã có người yêu chưa? Hắn không phải anh ruột của Phù Diệp, một alpha trưởng thành và một omega sống chung như vậy liệu có ổn không?
Có vẻ hợp lý, nhưng cũng có gì đó kỳ quặc.
Về đến nhà, Phù Diệp phát hiện Phù Hoàng không có ở đó. Cậu liền gửi cho hắn một sticker mèo vàng chắp tay đợi cơm. Phù Hoàng gọi điện ngay:
"Em tự ăn đi, anh đang ở ngoài với thầy Tần, tối về muộn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!