Chương 5: (Vô Đề)

Tiểu Ái bắt đầu kể từ gia tộc họ Phù.

Họ Phù lập triều đã hơn trăm năm, là vương triều tồn tại lâu nhất trong thế giới cát cứ này.

Tuy nhiên, trong hơn một trăm năm, họ Phù đã có hơn chục vị hoàng đế. Trong số đó, vị có danh tiếng tốt nhất là Minh Tông hoàng đế, chỉ chút nữa là thống nhất thiên hạ, trong lòng dân chúng Đại Chu, ngài có địa vị tối cao, chỉ tiếc là mệnh ngắn.

Còn danh tiếng tệ nhất thuộc về hai cha con Phù Hoàng.

Nhưng người cha

- Phù Húc

- chủ yếu tệ ở sự hôn ám.

Võ Tông Phù Húc là một người đàn ông rất giỏi ngụy trang. Khi còn là vương gia, y sống giản dị tiết kiệm, rất mực yêu thương nguyên phối Chương thị, thậm chí không có một thứ phi nào, khiến huynh trưởng của y

- Minh Ý Thái tử

- trông như kẻ xa xỉ dâm loạn.

Sau này Minh Ý Thái tử ngã ngựa chết, y nhân đó lên ngôi, lúc ấy thực sự được lòng dân.

Ai ngờ vừa đăng cơ, y đã lộ bản tính háo sắc, ngay cả trong thời gian để tang cũng nạp một loạt phi tần, trong đó thậm chí bao gồm cung nhân của Nhân Tông hoàng đế, phi tần của huynh đệ y cùng nhiều mệnh phụ trong triều.

Hậu cung của y nhiều nhất trong các đời, hoàng cung không chứa nổi, y lại xây thêm Lê Hoa hành cung để an trí những mỹ nhân này. Phi tần nhiều, tự nhiên hoàng tử cũng nhiều, Phù Hoàng là một trong số đó.

Y sinh ra ở Lê Hoa hành cung đầy cung nhân, mẹ đẻ không rõ, có lẽ là một nữ quyến hoàng tộc không thể xác định thân phận, nên vừa sinh ra đã được giao cho Chiêu Dương phu nhân

- người tuy được sủng ái nhưng lúc đó không có con nuôi dưỡng.

"Chiêu Dương phu nhân và Chương hậu vốn thân thiết, nên thực tế Phù Hoàng được cả hai cùng nuôi dưỡng. Theo lý, xuất thân này là điểm yếu của y, nhưng Võ Tông thích đàn bà có chồng, những hoàng tử công chúa có xuất thân tương tự quá nhiều, nên cũng chẳng thành vấn đề.

Y thiên tư thông minh, cùng xếp thứ hai như Võ Tông hoàng đế, rất được yêu quý, nhanh chóng nổi bật giữa đám hoàng tử, có tiếng là nhìn qua không quên, đặc biệt giỏi bắn cung, được cho là mang phong thái của Minh Tông tổ phụ.

Phải biết, Minh Tông hoàng đế Đại Chu trong nguyên tác là hình mẫu minh quân, được so sánh với ngài quả là phi phàm.

Có hai từ miêu tả rất hay.Hai từ gì?Sinh nhi kiệt dị, ấu nhi tiêu tuyệt.

"Sinh ra đã xuất chúng khác thường, tuổi nhỏ đã siêu phàm tuyệt luân. Phù Diệp nghĩ đến khuôn mặt u ám của Phù Hoàng hiện tại, thật khó tưởng tượng được cảnh tượng này."Y có danh tiếng như vậy, lại được Võ Tông sủng ái, nên mười sáu tuổi đã được lập làm Thái tử, một thời quý không gì sánh bằng.Phù Diệp:Vậy sau này sao lại thành như thế này?Nghe nói là do bệnh.Bệnh?Võ Tông hoàng đế vừa lên ngôi không lâu thì gặp phải người Hồ xuôi nam, kinh thành bị đánh chiếm, đây là nỗi nhục lớn với y, nên Võ Tông rất hiếu chiến. Các hoàng tử lớn tuổi hầu như đều từng theo quân, Thái tử Phù Hoàng cũng lớn lên trong quân ngũ, chiến công hiển hách.

Đáng lý đã được phong Thái tử thì nên ở lại kinh thành, nhưng y thường đi theo Võ Tông. Năm Thiên Vận thứ mười tám, khi đang uống rượu trong trướng, y đột nhiên phát bệnh, hung hãn không kiềm chế được, đầu đau như búa bổ, giết mấy đại thần trong trướng, từ đó mắc chứng điên, đêm không ngủ được, lên cơn thì thần trí mê muội, thường ngất xỉu, bị thương vô số.Phù Diệp:!!Y mắc bệnh như vậy, đương nhiên không còn thích hợp làm quân chủ, nên Võ Tông hạ lệnh phế Thái tử. Một Thái tử được kỳ vọng, trong nháy mắt thành kẻ điên ai cũng tránh.

Nhưng bản thân y là kỳ tài quân sự, hoàng đế bảo vệ y, sau này y liên tục chinh chiến bên ngoài, trăm trận trăm thắng, chưa từng thua, đúng là cỗ máy chiến tranh.

Ba châu bảy quận tiên đế bồi thường cho  người Hồ, y đều thu hồi lại... Nói đến đây cũng buồn cười, cha y

- Phù Húc

- nổi tiếng hiếu chiến, hao binh tổn tướng, nhưng thua đến mất cả vốn, sau khi chết lại được truy phong miếu hiệu Võ Tông, chẳng phải là mỉa mai sao!"

Năm Thiên Vận thứ hai mươi, Phù Hoàng khải hoàn về kinh, đáng lý công thần như vậy phải được nghênh đón, nhưng kinh thành đã đầy tin đồn về bệnh điên máu lạnh của y: giết hàng binh, tàn sát cả thành, mỗi ngày giết mấy tướng, có kẻ nói y điên lên thích uống máu người, máu ngựa, y đi qua dân chúng không dám ngẩng đầu... Thật giả lẫn lộn, người lớn nghe run rẩy, trẻ con nghe xong ban đêm không dám khóc.

Nghe tin y về kinh, nhà nhà đóng cửa, đường lớn vắng tanh.

Nhưng trong cung vẫn tổ chức yến tiệc khải hoàn. Chỉ không biết đêm đó chuyện gì đã xảy ra, Thanh Thái điện máu chảy thành sông, năm hoàng tử ở kinh chỉ còn sống sót mình y.

"Đây chỉ là chuyện cũ ta ghép từ nguyên tác, là bạo quân nên y không phải nhân vật chính, nhiều chi tiết bị thiếu."

"... Phù Hoàng không phải nam chính??!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!