Phù Diệp cảm thấy mình không nên nghĩ đến chuyện muốn hay không muốn.
Nhưng hắn thật sự rất nhớ y.
Chỉ cần nhìn thấy Phù Hoàng tiều tụy nằm đó, lòng hắn đã trào dâng một nỗi xót xa nóng rực, khó lòng kìm nén. Nỗi xót ấy như dòng suối nóng, cứ thế tuôn trào không ngừng.
Là nhớ nhung, là yêu thương, là nỗi đau không thể kiểm soát và khát khao được ôm lấy y vào lòng.
Hắn vốn chẳng phải người lý trí. Giờ nhìn Phù Hoàng, lý trí là thứ gì? Sớm đã tan biến tự lúc nào.
Thôi thì, dù sao Phù Hoàng cũng không phải hoàn toàn không biết gì, hắn cần gì phải giả vờ?
Dù rằng sau khi nghe xong, hoàng đế dường như trầm mặc rất lâu.
Tần nội giám tự tay dâng trà lên.
Phù Diệp hỏi:
"Hoàng huynh giờ này còn uống trà sao?"
Tần nội giám vội đáp:
"Theo lời dặn của vương gia, bệ hạ giờ chỉ uống nước suối Cam Tuyền."
Phù Diệp không thích trà, ngoài mật ong pha nước, hắn chỉ uống nước lọc. Hắn thường khuyên người trong cung uống nước lọc, nhưng họ đều thích trà. Đối với người Đại Chu, trà là một nét đẹp văn hóa, nhiều người còn uống trà lúc nửa đêm mà không sợ mất ngủ.
Nhưng người khác thì thôi, hắn tuyệt đối cấm Phù Hoàng uống trà, và y nghe lời.
Tần nội giám dâng cho hắn một chén nước mật ong, rồi cung kính hỏi:
"Cung môn đã đóng, vương gia đêm nay không về phủ chứ?"
Phù Diệp mím môi không đáp.
Tần nội giám chủ động quyết định thay họ:
"Bệ hạ và vương gia lâu ngày không gặp, tất nhiên phải đàm đạo thâu đêm."
Nói rồi liếc nhìn Phù Hoàng.
"Hoàng thượng, ngài cũng đừng cố chịu nữa!"
Hoàng đế rõ ràng cũng không chịu nổi, bởi đã một tháng không gặp vương gia.
Y chỉ lạnh nhạt ra lệnh:
"Thêm một giường nhỏ trong chính điện cho Hoàn vương."
Tần nội giám: ... Chính điện ư?
Phù Hoàng khẽ hạ mi mắt.
Tần nội giám vội vàng lui xuống.
Phù Hoàng đột nhiên hỏi Phù Diệp: Đệ uống rượu?
Phù Diệp ừm một tiếng, hết sức chột dạ.
Hắn nhớ mình từng hứa với Phù Hoàng sẽ không uống rượu nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!