Chương 36: (Vô Đề)

Ý nghĩ vừa lóe lên, hắn tự thấy thật điên rồ, ngước mắt nhìn Phù Hoàng qua ngọn lửa trại bập bùng.

Phù Hoàng đang trò chuyện với tướng sĩ tâm phúc trong đêm, Tần nội giám quỳ bên cạnh, cầm dao bạc thái từng miếng thịt hươu nướng dâng lên. Các nội thị khác bưng khăn lụa, chậu đồng đứng hầu hai bên, khiến Phù Hoàng vẫn giữ được chút phong thái đế vương ung dung quyền quý.

Bằng không, trông y chẳng khác gì một tướng lĩnh thông thường.

Y vẫn mặc bộ săn phục hôm nay, khi đấu với hổ dữ, gò má bị cành cây quệt để lại một vết máu. Y không thay quần áo, tóc buông xõa, sau hai ngày săn bắn liên tiếp, gương mặt thêm phần phong sương, cốt cách càng thêm cứng cỏi, trông như một mãnh tướng trường chinh.

Phù Diệp đã nhận ra vị tướng quân râu quai nón thường nói chuyện với Phù Hoàng, tên là Mông Kiêu, chức vụ là Ngự Kinh sứ, thống lĩnh cánh quân Ngự Kinh ti, đóng gần kinh thành nhất.

Tần nội giám từng nói, y cùng Hoàng đế từng trải qua nhiều trận chiến, từ thân phận thường dân thăng lên chức Ngự Kinh ti thống lĩnh, là một trong những tướng trẻ được Hoàng đế tin cậy nhất.

Đệ đệ Mông Kiêu là Mông Trì, Phù Diệp cũng quen biết, hiện là Phó chỉ huy sứ điện tiền, da trắng, dung mạo tuấn tú. Hắn từng thắc mắc, sao những người đẹp trai như Tạ Lương Bích đều bị điều đi nơi khác, chỉ có Mông Trì được lưu lại.

Nghĩ đến đây, hắn lại nhớ đến những lần Phù Hoàng ghen tuông vô cớ.

Đang mải suy nghĩ, ánh mắt hắn chạm phải Phù Hoàng, thấy y vẫy tay gọi lại.

Vừa rồi hắn tự tay nướng thịt hươu cho Hoàng đế, áo quần ám mùi khói. Vốn ưa sạch sẽ, hắn vừa thay một bộ thường phục của vương gia.

Mông Kiêu là người thô lỗ, quanh năm ở doanh trại, dù nghe danh vương gia từ lâu nhưng lần đi săn xuân này mới được gặp mặt. Khi thấy Hoàng đế ôm hắn xuống ngựa, tưởng rằng y mới thu nạp được mỹ nhân hậu cung.

Y từng gặp nhiều quý nhân, nhưng hiếm ai như Phù Diệp, mỗi lần hắn đến gần, y đều lúng túng không nói nên lời. Duy chỉ có Hoàng đế, trước nhân vật như thế vẫn bình thản như không, đối đãi như người thường.

Trong lòng y càng thêm kính phục bệ hạ.

Gió vây thành lớn, đêm đến lạnh buốt. Phù Hoàng giơ tay, nội thị lập tức dâng lên một chiếc áo choàng. Phù Diệp vừa ngồi xuống, y đã khoác lên người hắn, rồi phất tay ra hiệu cho Mông Kiêu đang đứng chào ngồi xuống.

Phù Diệp dùng tay kéo cổ áo choàng, khẽ cúi đầu.

Chiếc áo vốn của Phù Hoàng, có lẽ y thấy nóng nên cởi ra, đặt gần đống lửa, bị hơi nóng hun ấm áp.

Tần nội giám đang cắt thịt hươu nướng, con dao rơi xuống bàn, cạch một tiếng.

Phù Diệp:

"Tần nội giám cẩn thận."

Phù Hoàng cũng liếc nhìn qua.

Tần nội giám vội nói: Thần lỡ tay.

Không phải lỡ tay, mà là run tay!

Trời ơi, tim lão từ hôm qua đến giờ cứ loạn cả lên!

Đang suy nghĩ, bỗng nghe Hoàng đế đang bàn luận với Mông Kiêu về tình hình Đại Ung quốc bên cạnh quay sang nói:

"Ngươi dạ dày yếu, đã ăn mười một miếng rồi, đừng tham."

Tần nội giám ngẩng đầu, thấy Phù Diệp vừa gắp một miếng thịt hươu chưa kịp đưa lên miệng.

Mười một miếng?

Bệ hạ từ nãy đến giờ đều đang dõi theo vương gia?!

Hoàn vương vốn nghe lời, nghe xong liền đặt miếng thịt vào đĩa, ai ngờ Hoàng đế cầm lên bỏ vào miệng, lấy khăn lau tay rồi bảo Mông Kiêu: Ngươi tiếp tục đi.

Tần nội giám: ......

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!