Chương 35: (Vô Đề)

Phù Hoàng nghĩ, Phù Diệp vốn thích nam sắc, mà đã gọi là nam sắc, ắt không chỉ xem mỗi gương mặt.

Sắc đẹp của nam nhi, nhan sắc có lẽ y không đủ, nhưng còn có thứ khác.

Giờ thấy Phù Diệp mặt ửng hồng, không biết có phải do nóng hay không.

Y cũng nóng bức, nên không thể hỏi kỹ.

Chiếc bài ngọc màu đen vẽ rồng mà y tặng Phù Diệp, tưởng rằng khi hắn xuất cung sẽ không đeo, nào ngờ lúc hầu hạ hắn thay áo lại phát hiện Phù Diệp nhét vào trong lớp áo giữa, có lẽ là cảm thấy không hợp lễ chế, không muốn người đời nhìn thấy, nhưng lại biết y thích hắn đeo bên mình, nên mới như vậy.

Vừa rồi y trực tiếp treo lên đai điệp hý của hắn, hắn còn cười với y một cái.

( (đai điệp hý) là loại đai lưng cổ của nam tử quý tộc thời Đường

- Tống, thường khảm ngọc, trang trí tinh xảo, dùng để treo hộp thuốc, túi thơm, đồ trang sức.)

Hôm qua y còn hận hắn vô tình, quả thật không nên.

Phù Diệp thật sự... rất ngoan.

Phù Diệp rất ngoan, không có hai lòng.

Đều là lỗi của lũ đăng đồ tử kia.

( (đăng đồ tử ) là một thành ngữ cổ trong tiếng Trung, xuất phát từ tác phẩm 《》 (Đăng Đồ Tử háo sắc phú) của Tống Ngọc (thời Chiến Quốc).

Nó thường được dùng để chỉ những người đàn ông trăng hoa, mê gái, có hành vi tán tỉnh tục tĩu hoặc thiếu đứng đắn.)

Ngay cả vương gia cũng dám nhòm ngó, chúng nó xứng sao?

Ánh mắt y lướt qua đám người bên ngoài trại.

Tạ Lương Bích cùng mọi người đều đã đợi bên ngoài trại lớn từ lâu...

Ban đầu thấy các nội quan đều ra khỏi trại, đứng xếp hàng bên ngoài. Ánh nắng chói chang chiếu xuống chiếc trại vàng, bên ngoài binh mã tuy đông nhưng trật tự chỉnh tề, cả một vùng tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió vi vút thổi qua thảo nguyên. Không biết hoàng đế và vương gia trong trại đang làm gì.

Y bỗng nhớ lại lần đầu theo phụ thân đi săn xuân thuở thiếu niên. Võ Tông hoàng đế bấy giờ nổi tiếng háo sắc, thường mang phi tần theo dự săn. Khi hoàng đế sủng hạnh phi tần trong trường vây, các nội quan và cung nữ đều đứng vây quanh trại vàng như thế này.

Phụ thân thường dặn y không được đến gần.

Tạ Lương Bích trong chốc lát chìm vào hồi ức, mãi sau mới thấy hoàng đế và vương gia bước ra, cả hai đều đã thay bộ săn phục.

Vương gia khiến người ta sáng mắt.

Có lẽ do săn phục bó sát hơn nên trông càng tinh xảo tú lệ, so với bộ trang phục lúc rời chùa Phúc Hoa càng thêm nổi bật. Chiếc bài ngọc đen long văn ngự dụng đeo bên hông như điểm xuyết cho vẻ yêu kiều.

Còn hoàng đế dưới ánh mặt trời càng thấy gầy guộc.

Dù mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng có lẽ do uy nghiêm thiên tử nên trông rất kiêu ngạo.

Phù Hoàng trước tiên phái đội vây sát tinh nhuệ đến hộ tống Phù Diệp đi săn.

Con ngựa chọn cho Phù Diệp thân hình cường tráng, toàn thân trắng như tuyết, đầu nhỏ, chân thon dài. Người xưa coi ngựa nhẹ mà béo là ngựa tốt.

Những người cùng đi săn đều cưỡi ngựa giống hệt, chỉ có điều đuôi ngựa của họ đều được buộc gọn, duy chỉ có ngựa của vương gia là bờm và đuôi xõa tung, trông rất phấn chấn. Phù Hoàng tự tay dắt ngựa cho hắn.

Phù Diệp ngồi trên lưng ngựa, trước mặt thiên binh vạn mã, có hoàng đế tự tay dắt ngựa cho mình, quả thật... cực kỳ đã.

Phù Hoàng rất biết cách chiều chuộng người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!