Vừa tảng sáng, Tần nội giám đã tự mình dẫn mấy vị nội quan áo đỏ đến dâng y phục cho Phù Diệp.
Trời mới lờ mờ sáng, đèn lồng sừng dê trong viện vẫn còn thắp, Phù Diệp đang rửa mặt thay áo.
Bên cạnh, hoàng đế thức dậy, trong tẩm điện tuy đông người nhưng mọi người đều trật tự, mỗi người một việc, chỉ nghe tiếng xào xạc của y phục.
Còn bên Phù Diệp thì nhộn nhịp hẳn, các nội quan áo xanh qua lại tấp nập, Tần nội giám và đám nội quan áo đỏ đứng trước cửa điện, hai nhóm xanh đỏ tiến lên chào, các nội quan áo xanh cúi đầu hành lễ rồi lui ra, tay bưng khăn bưng chậu đồ dùng.
Đợi họ lui hết, Tần nội giám mới dẫn các nội quan áo đỏ từ chính điện vào.
Y phục mùa xuân thường có ba lớp, lần lượt là nội y, áo kép và áo ngoài. Những thứ Phù Hoàng ban đều là áo ngoài.
Hoàng đế có một sở thích kỳ lạ.
Y thích nhìn Hoàn vương mặc y phục của mình.
Nếu là y phục của người thường, chắc sẽ khiến người ta liên tưởng đủ thứ, bởi quần áo đôi khi cho người khác mặc cũng bình thường, nhưng ngày nào cũng bắt người khác mặc thì quả là có vấn đề.
Nhưng hoàng đế không phải người thường, long bào cũng không phải ai muốn mặc cũng được.
Hơn nữa, Phù Hoàng không phải hoàng đế tầm thường.
Y làm gì mọi người cũng không lấy làm lạ.
Y làm gì, mọi người cũng chẳng dám suy nghĩ nhiều.
Bệ hạ đã nhiều năm không có hậu cung, cả nam lẫn nữ đều không.
Bệ hạ đang thể hiện sự sủng ái với Hoàn vương điện hạ, ngay cả y phục của bệ hạ cũng ban cho hắn!
Thật sao? Phù Diệp hỏi.
Tần nội giám vừa giúp hắn mặc áo vừa nói:
"Tất nhiên rồi. Ân điển này xưa nay chỉ có mỗi điện hạ mà thôi."
Tiểu Ái:
"Nhìn được Phù Hoàng khát khao tình cảm gia đình đến mức nào luôn đó!"
Mọi người đều nghĩ vậy, ắt hẳn là đúng.
Hắn cũng không cần suy nghĩ nhiều!
Hôm nay, Tần nội giám mang đến một bộ y phục vừa mới được Thượng y ty may xong cách đây mấy hôm.
Hoàng đế giờ đây chẳng đụng tay vào việc gì, y phục chỉ mặc một lần, trông như mới.
Chỉ là nếu ngửi kỹ sẽ thấy mùi thuốc đắng quen thuộc trên người Phù Hoàng, hòa cùng mùi hương tuyết trung thanh tín trong điện, tạo thành một mùi hương độc đáo, thậm chí rất dễ chịu.
Đúng là vô tình trồng liễu mà liễu lại xanh tươi.
Phù Diệp không nhịn được giơ tay lên ngửi đi ngửi lại.
Hắn cảm thấy hoàng đế đã rất dụng tâm khi bắt hắn mặc y phục của y, bởi chiếc áo ngoài hôm nay có màu vàng mơ, vạt dưới hoa văn mây lượn phức tạp, tựa như mây khói bốc lên, có thể nói là tinh xảo.
Hoàng đế triều ta cho rằng Đại Chu thuộc hành Thủy, Thủy đức chuộng màu đen, nên y phục hoàng đế đều lấy màu đen. Phù Hoàng hiếm khi mặc màu khác, y không câu nệ trong việc ăn mặc, Thượng y ty sợ gặp rắc rối nên thường may y phục cho hoàng đế theo kiểu truyền thống, toàn màu đen.
Chiếc áo ngoài màu vàng mơ này tuy tinh xảo giản dị, nhưng hắn đeo thêm mũ kim ty, thắt đai điệp hiệp, ăn mặc vẫn rất đẹp, ngay cả Tần nội giám nhìn thấy cũng khen ngợi không ngớt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!