Chương 27: (Vô Đề)

Trời đã tối hẳn, Tần nội giám đứng trước cổng Thanh Nguyên Cung, nhìn các cung nữ cầm đèn lồng mỏ hạc đỏ thắm, đang khẽ khàng thắp những chiếc đèn cho cung điện.

Lão nhớ lại, ngày trước những nữ tử này từng như nửa người nửa ma, ngoài tiếng ngọc bội va vào nhau khi bước đi, chẳng hề có một âm thanh nào khác.

Dưới triều Võ Tông, trong cung có hàng vạn phi tần và cung nữ, nội quan, cung điện chật cứng không chứa nổi. Đến khi hoàng thượng hiện tại lên ngôi, chỉ vài năm ngắn ngủi, cả hoàng cung đã vắng đi hơn nửa, nhiều cung điện trở thành lãnh cung.

Chỉ có lũ quạ là ngày càng đông, mỗi khi chiều xuống lại gào lên từng hồi, khiến hoàng đình như một nửa thành chết.

Thực ra hoàng thượng cũng hiếm khi làm khó cung nữ, chỉ là bệ hạ trông quá đáng sợ. Y thích yên tĩnh, chuyện này ai cũng biết, dần dần trong cung càng lúc càng im ắng.

Mấy năm trước, hình như cũng vào một buổi chiều tà, khi mùi máu trong điện Thanh Thái vẫn chưa tan hết, trong cung đồn đại đủ thứ chuyện ma quỷ. Lão nhớ hôm đó trời sắp đổ tuyết, tối đến rất sớm. Khi lão bước ra khỏi Thanh Nguyên Cung, thấy hai bóng người đứng im lìm trong gió bấc nơi ngõ hẻm.

Trời tối mịt, lão tưởng là hai con ma giấy, suýt nữa thì hồn xiêu phách lạc.

Sau mới phát hiện đó là hai cung nữ đến thắp đèn, thấy người từ Thanh Nguyên Cung đi ra, hai nữ tử sợ đến mức không dám nhúc nhích.

Giờ đây, những nữ tử này lại đi thành từng nhóm, thỉnh thoảng còn khẽ thì thầm vài câu, như thể vì Phù Diệp vương gia sắp trở về mà trong cung bỗng có chút hơi ấm con người.

Khi những chiếc đèn lồng dọc ngõ hẻm bừng sáng, cỗ xe ngựa đầy hương thơm lăn bánh tới, rèm xe lắc lư phát ra tiếng ngọc trai va vào chuông vàng thanh thoát.

Đây mới là phong thái của thiên gia!

Lần này hoàng thượng cũng biết hưởng thụ, ban cho vương gia một cỗ xe báu như vậy!

Xe ngựa chưa dừng hẳn, Tần nội giám đã cười trước.

Tấm rèm được kéo lên, lộ ra đầu tiên là Khánh Hỷ với vẻ mặt lạnh lùng nhưng thanh tú, tiếp theo là Song Phúc đầu tròn trịa. Phù Diệp ở giữa hai người bọn họ thò đầu ra, là vị Hoàn vương điện hạ mà chỉ vài ngày không gặp đã thấy càng thêm rực rỡ.

Chưa đợi Khánh Hỷ và những người khác xuống xe đỡ, Phù Diệp đã nhảy xuống, hỏi ngay:

"Hoàng huynh thế nào rồi?"

"Ngài cuối cùng cũng đã trở về."

Tần nội giám cười nói,

"Bệ hạ vừa uống thuốc xong, đã nằm nghỉ."

Phù Diệp bước nhanh vào Thanh Nguyên Cung, Tần nội giám vội vàng theo sau.

Hắn quay đầu hỏi:

"Chân của ngươi đã khỏi hẳn chưa?"

Tần nội giám cười:

"Nhờ phúc của vương gia, đã khỏi hẳn rồi."

Phù Diệp khẽ mỉm cười, tiến vào chính điện Thanh Nguyên Cung, bước nhanh qua từng lớp bình phong và rèm che. Thấy hắn vội vã như vậy, Tần nội giám trong lòng càng thêm vui mừng, khẽ vẫy tay ra hiệu cho các nội quan đang hầu bên ngoài tẩm điện. Mấy viên nội quan áo đỏ lặng lẽ rút lui.

Phù Hoàng đang nằm nghiêng trên ghế mềm. Trong điện ấm áp, y chỉ mặc một chiếc áo mỏng, nhưng người vẫn gầy gò, tóc xõa, cổ áo hở ra một phần ngực săn chắc, làn da vẫn mang sắc xám.

Hình ảnh Thái tử điện hạ vẫn lởn vởn trong đầu y.

Bước ra khỏi giấc mộng đó, hắn tiến đến, đặt tay lên mạch của Phù Hoàng.

Mạch có chút loạn, nhìn sắc mặt Phù Hoàng cũng thật sự tiều tụy, liền hỏi Tần nội giám:

"Hoàng huynh không uống thuốc đúng giờ sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!