Chương 25: (Vô Đề)

Cấm bộ vốn là thứ cực kỳ cầu kỳ trong cách thiết kế và phối hợp. Chiếc cấm bộ của hắn vốn do thợ thủ công tinh xảo nhất trong cung dành hàng tháng trời tỉ mỉ chế tác, xứng danh hoàn mỹ.

Thế mà giờ đây, lại thêm một tấm ngọc bài đen toàn thân đen nhánh, chất liệu dày nặng, thật sự phá vỡ sự hài hòa vốn có.

Hơn nữa, nó quá nổi bật, ai cũng có thể nhìn thấy.

Hắn muốn tháo ngay lập tức, nhưng lại sợ Phù Hoàng không vui.

Bởi hắn cảm thấy, có lẽ Phù Hoàng cố ý muốn nó phải lộ liễu như vậy, để mọi người đều thấy.

Dù là ngọc bội hay y phục.

Tiểu Ái phân tích giúp hắn, nói rằng có lẽ là do Phù Hoàng quá thiếu thốn tình cảm.

"Ngươi nghĩ xem, y vốn là kẻ lục thân duyên thiển, cô độc một thân. Giờ đây đã xem ngươi như huynh đệ ruột thịt, tự nhiên muốn cho thiên hạ đều thấy hai người là một thể. Như vậy cũng là cách gián tiếp buộc ngươi vào y."

( (lục thân duyên thiển) là một cụm từ trong văn hóa và tướng số Á Đông, dùng để chỉ người có mối quan hệ mờ nhạt, ít gắn bó hoặc thiếu sự hỗ trợ từ gia đình, họ hàng,)

Phù Diệp cho rằng lời giải thích này rất hợp lý, ngầm phản ánh Phù Hoàng đáng thương.

Một hoàng đế đáng thương, lực sát thương quá lớn.

Thế là Phù Diệp đeo tấm ngọc bài đen hoa văn vẽ rồng

- vật dụng ngự dụng của hoàng đế

- đi khắp nơi. Đến chiều, hắn còn khoác lên bộ long bào do Phù Hoàng ban tặng, cố ý đi qua trước mặt y để lòe loẹt.

Hy vọng có thể an ủi được trái tim Phù Hoàng.

Phù Hoàng dù mặt lạnh không cảm xúc, bận rộn xử lý chính vụ, nhưng hắn tin chắc y đã thấy.

Nếu như hắn và Tiểu Ái đoán không sai, thì sau khi nhìn thấy, trong lòng Phù Hoàng hẳn là rất thỏa mãn.

Lòng hắn cũng lòng đầy mãn nguyện, mới đến Tử Dương cung hầu hạ Thái hậu.

Phù Diệp thông y thuật, thường cùng ngự y túc trực bên cạnh. Thái hậu bệnh tình chập chờn, thân thể suy nhược, có lúc tỉnh dậy từ cơn mê, nhìn thấy hắn mặc long bào của Phù Hoàng đang cung kính dâng thuốc, liền nhầm tưởng thành y.

Lần đầu tiên, bà sợ giật mình.

Lần thứ hai, lòng đã bớt hoảng hốt.

Đến lần thứ ba, nhìn Phù Diệp ân cần dâng thuốc, nhân hiếu vô cùng, lại gợi nhớ những năm tháng xưa kia mẫu từ tử hiếu giữa bà và Phù Hoàng.

Mấy lần như vậy, thậm chí trong mơ bà cũng thường thấy hắn. Có một ngày, bà mơ màng thấy lại cơn ác mộng năm xưa

- trong mộng, Phù Hoàng tay cầm trường kiếm, toàn thân nhuốm máu, lôi hoàng ngũ tử đang trốn sau lưng bà ra. Mùi máu tanh khắp điện khiến người ta gần như ngất đi.

Bà run rẩy giơ tay, như từng khẩn cầu tiên đế đừng giết Phù Hoàng, giờ lại khẩn khoản:

"Đừng giết nó nữa, Nhị Lang, đừng..."

Chưa dứt lời, máu tươi ấm nóng đã bắn lên mặt, đầu lâu lăn xuống dưới chân váy.

Bà đẩy mạnh chiếc án thư đầy máu trước mặt, đứng dậy. Máu chảy từ lông mày vào mắt, cả thế giới biến thành địa ngục máu. Bà nhìn thấy Lệ phi và những người khác ôm xác con trai khóc lóc, binh mã của Phù Hoàng vây quanh Thanh Thái điện, đen kịt như quỷ đói từ địa ngục trồi lên.

Bà lại cảm nhận được nỗi run rẩy ấy, nỗi đau đớn huynh đệ tương tàn và nỗi sợ hãi cái chết. Trong mơ màng, bà thấy Phù Hoàng cúi đầu hỏi:

"Mẫu hậu đã khá hơn chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!