Chương 20: (Vô Đề)

Phù Diệp phát hiện không khí u ám quanh Phù Hoàng đã tan biến.

Có lẽ y hài lòng với câu trả lời của hắn.

Hắn liền chuyển chủ đề, hỏi:

"Hoàng huynh đã xem đến đâu rồi?"

Phù Hoàng đang đọc cuốn sách giải trí duy nhất trong đống sách của y

- một truyện kể về danh tướng lịch sử tên Bách Anh Truyện.

Y đáp: Tần Hưu.

Phù Diệp rất thích nhân vật này, cảm thán:

"Hắn thật lợi hại, Minh Tông còn cho phép cưỡi ngựa trong cung."

Tần Hưu là võ tướng siêu nổi tiếng thời Minh Tông, năm xưa Thế Tông băng hà không con nối dõi, các vương tranh đoạt đế vị, hắn phò tá Minh Tông lên ngôi, có công phù tá nên được ghi vào Bách Anh Truyện, Minh Tông cho phép cưỡi ngựa trong cung.

Nhưng Phù Hoàng dường như đang thất thần, một lúc sau mới nói:

"Nếu ngươi muốn cưỡi ngựa trong cung, cứ việc cưỡi."

Phù Diệp ngẩng đầu, thấy y hơi nghiêng người, dáng vẻ lười biếng nhưng uy nghiêm, giọng điệu nghe như bạo quân bất chấp lễ pháp, vì tâm tình tốt nên dám hứa bất cứ điều gì.

Bình thường ngay cả vương gia cũng không được tùy tiện cưỡi ngựa trong cung!

Đây là đặc ân chỉ dành cho công thần hoặc hoàng thân quốc thích được sủng ái.

Phù Diệp cười:

"Vậy ngày mai thần đệ sẽ thử."

Dĩ nhiên hắn chỉ đùa thôi, hắn còn chưa biết cưỡi ngựa.

Phù Diệp cần ngủ sớm dậy sớm, nên luôn lên giường từ sớm. Khi hắn đã ngủ, Phù Hoàng thỉnh thoảng vẫn ngồi dựa đó xem tấu chương.

Y ngủ rất ít, điển hình thức khuya dậy sớm.

Nhưng hôm nay Phù Hoàng trở về rất sớm.

Tần nội giám nghĩ có lẽ tấu chương hôm nay nhiều phiền phức, hoặc đại thần nào nói sai lời khiến y tâm sự bất an, sớm lên giường nằm.

Cả đêm trằn trọc, gọi trà mấy lần.

Y có vẻ quá nóng, ngay cả chăn cũng không đắp kín.

Thật sự có chút bứt rứt, tâm tư rối bời.

Phù Hoàng không phải hoàn toàn không hiểu nam sắc, trong quân doanh thỉnh thoảng bắt gặp binh sĩ tự an ủi nhau, nhưng làm gì có ai như Phù Diệp.

Quân doanh mấy ngày không tắm, làm sao có được thân thể trắng nõn thơm tho như hắn.

Phù Diệp cực kỳ sạch sẽ, chưa thấy ai chăm tắm rửa như hắn, da trắng đến mức dái tai đỏ lên cũng ánh hồng. Nếu hắn nói cái gì mà trước sau, chẳng phải là sẽ nằm dưới thân người khác sao?

Thân phận tôn quý tột đỉnh của hắn, dưới một người trên vạn người, lại được y sủng ái, sao có thể chịu khuất phục? Lăng nhục hắn chẳng phải là lăng nhục hoàng đế sao?

Y phải xem ai dám.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!