Lúc này, trăng sáng trên trời bị mây che khuất, nhưng sao trời lấp lánh rực rỡ. Sau khi tắt hai ngọn đèn, trong lòng lại như có thêm hai ngọn lửa.
Phù Diệp cảm thấy tim đập hơi nhanh.
Có lẽ là do hơi nóng bốc lên xung quanh, hoặc cũng có thể vì nơi đây chỉ có hắn và hoàng đế, mà y lại bảo hắn gọi như vậy.
Đột nhiên bảo hắn gọi như vậy, kỳ ghê á.
Hơn nữa, hắn không biết Phù Hoàng muốn hắn gọi y như thế nào trong tương lai.
Gọi Phù Hoàng.
Hay gọi ca ca.
Nhưng hắn cũng không dám hỏi lại.
Trong lòng nghĩ, nếu thật sự phải gọi ca ca liên tục, hắn sẽ ngại chết đi được.
Gặp phải một hoàng đế quái dị như vậy, thật khiến hắn không thể nào hiểu nổi. Cảm giác mâu thuẫn và bối rối lại trỗi dậy, mọi thứ dường như đều không bình thường.
Phù Hoàng không bình thường đã lây sang hắn, khiến hắn cũng trở nên hơi khác thường.
Cảm giác khó nắm bắt này khiến hắn mất đi sự lanh lợi thường ngày, trở nên thận trọng hơn.
Cánh tay Phù Hoàng dang rộng trước mặt hắn co lại rồi duỗi ra, phía trong cẳng tay nổi lên hai đường gân.
Hắn cảm thấy khí chất của Phù Hoàng thật sự đã thay đổi, có vẻ kiên định và mạnh mẽ hơn. Lúc này, y như một cây tùng bách trải qua gió sương, toát lên vẻ đắng cay, thân thẳng đứng, vươn lên trời cao.
Hắn đứng dưới gốc cây ngước nhìn, thấy những cành cây như tấm lưới đen, sẵn sàng buông xuống và siết chặt, nhưng hắn không biết khi nào, nên chỉ có thể bất an.
Ẩn sâu trong đó dường như còn có chút mong đợi.
Hắn nhớ lại lần đầu gặp Phù Hoàng, khi đó hắn run sợ, sống chết không rõ, trong lòng đã mặc định Phù Hoàng là một bạo quân máu lạnh giết người không chớp mắt.
Vì vậy, khi bước vào Thanh Nguyên Cung đầy mùi thuốc, như bước vào địa ngục, hắn nằm rạp xuống đất, nhìn thấy đôi chân trần của Phù Hoàng, tựa như sắp đạp lên cổ hắn.
Một cơn gió thổi qua, từ đám hoa mẫu đơn mang theo hương thơm làm tan làn sương trắng, hắn cảm thấy phần cơ thể trên mặt nước như muốn dựng đứng lên vì sợ hãi.
Hắn nghĩ mình cần nói điều gì đó để thay đổi không khí lúc này.
Hắn không suy nghĩ logic, tự nói: "Lúc ở chùa Pháp Hoa, ta có trò chuyện với An Khang quận vương, hắn là người phong nhã, thậm chí còn biết hưởng thụ hơn cả ta.
Hôm đó ta trò chuyện với hắn, lão nô tài của hắn bước vào báo tin, nói rằng quả vải tươi hắn muốn đã tới, chỉ hỏi hắn muốn kết hợp với hoa màu gì.
Ta hỏi kỹ mới biết, gần đây trong giới quý tộc kinh thành đang thịnh hành 'Đan Lệ Cung', tức là treo quả vải tươi và nụ hoa mẫu đơn trong màn trướng, sau đó đóng cửa, buông rèm xuống.
Một thời gian sau mở cửa bước vào, sẽ có 'mùi thơm vải thiều và mẫu đơn tràn ngập phòng, khiến người say ngay khi bước vào', xa xỉ hơn bất kỳ loại hương nào khác.Hắn lại nói:Con trai nhỏ của hắn cũng rất giỏi, mới hơn mười tuổi, vẫn còn vẻ trẻ con, đã có thể sáng tác 'Nhiễu Phật Từ', cha con cùng cầm hoa đi quanh tượng Phật ngâm thơ, lời rất đẹp, hát cũng rất hay.
Nghe nói quận vương trước đây từng làm Hiệp Luật Lang?Phù Hoàngừ
"một tiếng, nhưng đột nhiên hỏi hắn:"Mặc áo ướt trên người, không khó chịu sao?Hả?
"Thật ra là khó chịu."Người ngoài không được nhìn, nhưng với ca ca, sợ gì.
"Phù Hoàng nói với giọng trầm thấp. Y vốn có khả năng kiểm soát bản thân rất tốt, nhưng lúc này đầu óc choáng váng, cảm thấy bứt rứt khó chịu, nên hỏi:"Hay là ngươi muốn giữ lại để cho người khác xem?Phù Diệp:..."
Hoàng đế thật sự rất hay ghen.
Phù Hoàng rốt cuộc thiếu tình cảm đến mức nào, mới muốn sự thẳng thắn không chút ngăn cách như vậy với huynh đệ của mình?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!