Chương 2: (Vô Đề)

Phù Diệp tỉnh dậy trong trạng thái mê man, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức như bị thiêu đốt.

Chuyện gì thế này?

Tiểu Ái:

"Ta đã tạo cho ngươi một nhân vật mới: mỹ nam bị bệnh yếu đuối, đáng thương khiến người ta mủi lòng. Ngay cả bạo quân cũng phải động lòng trước vẻ yếu đuối xinh đẹp này."

Ta cảm ơn ngươi.

Hắn mở mắt, đối diện ngay với ánh mắt âm lãnh của một người đàn ông mặt xám xịt đang nhìn mình chằm chằm. Người đàn ông đó gầy gò, nhưng không phải thứ gầy yếu ớt mà là kiểu gầy khắc khổ, cứng rắn như một thanh kiếm, lại giống thanh kiếm không chút sinh khí.

Đôi mắt một mí dài nhỏ, đuôi mắt hơi cong lên, toát ra vẻ ngạo mạn và hung dữ.

Ngay cả khi sủng ái người khác, y cũng là kiểu dẫm lên cổ họng đối phương.

Phù Diệp: ......

Hắn quyết định giả vờ ngủ tiếp.

"Điện hạ, ngài tỉnh rồi." Một lão thái giám bên cạnh lập tức khom người tiến lên.

Xem cách ăn mặc của hắn, có vẻ cao quý hơn những nội thị khác, chắc là Tổng quản thái giám.

Thấy không thể giả vờ được nữa, hắn đành ngồi dậy, đối mặt với đôi mắt hẹp dài kia, lập tức làm bộ hoảng sợ: Bệ hạ.

Góc chăn trượt xuống, cổ áo lộ ra chiếc cổ trắng nõn. Da thịt mịn màng, ánh lên vẻ sáng bóng.

"Khác xa so với lúc nhỏ." Đối phương đột nhiên lên tiếng.

Phù Diệp: !!

"Người lớn lên, nét mặt tự nhiên sẽ thay đổi." Lão thái giám nói,

"Theo nô tài thấy, khóe miệng và cằm của điện hạ rất giống bệ hạ."

Câu thoại này khiến hắn nhớ đến Lệnh phi trong Hoàn Châu Cách Cách. Lúc nhỏ xem nhìn thấy Lệnh phi tưởng là tiên nữ, lớn lên mới biết thủ đoạn hậu cung của bà ta không hề đơn giản. Đang định xem vị công công này thật lòng nhân từ hay giả tạo tâm cơ, hắn đã bị ai đó nắm lấy cằm.

Ngón tay đó dài, khớp xương phủ màu xám đen, đầu ngón tay thô ráp, không giống bàn tay của người sống trong nhung lụa.

Đối phương nắm cằm hắn xem xét.

Tay rất nóng, mắt cũng đỏ, phải chăng vị bạo quân này đang phê thuốc?

Phù Diệp không dám động đậy.

Một vị ngọt tanh trào lên cổ, hắn vội mím chặt môi.

May mắn là Tiểu Ái chưa tàn nhẫn đến mức này, hắn chỉ cảm thấy cổ họng hơi tanh, nuốt lại, cố gắng tỏ ra nịnh nọt nên mỉm cười e lệ.

Ai ngờ đối phương lập tức buông cằm hắn ra, như nhìn thấy ma........

Nụ cười của hắn đáng sợ đến vậy sao?

Hắn xuyên qua bằng chính thân thể này, nhiều người từng khen nụ cười của hắn đẹp đến nổ mắt kia mà!

Đối phương đứng dậy, ngón tay vừa chạm vào cằm hắn xoa xoa, có vẻ chê da hắn quá mịn màng.

Lão thái giám nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!