Chương 13: (Vô Đề)

Phù Diệp nghe những chuyện cũ ấy xong, chẳng còn hứng thú du ngoạn, chỉ cảm thấy lòng trống vắng. Song Phúc nhận ra liền nói:

"Bên ngoài lạnh quá, điện hạ, ta về phòng dùng chút đồ ăn, nô tài đã chuẩn bị sẵn mứt sơn tra rồi."

Gần đây Phù Diệp rất thích món này, bèn gật đầu:

"Cũng được. Ta cũng đói rồi."

Thế là họ quay về.

Lê Hoa hành cung rộng lớn, khoảng cách giữa các cung điện cũng xa. Thái hậu ở tại Tử Dương cung của Lệ Thái phi, còn hắn được sắp xếp ở Hồng Hoa cung của Ninh Thái phi.

Hồng Hoa cung tọa lạc ở cổng phía nam hành cung, trên một hòn đảo giữa hồ. Cung không lớn, có một ngôi bảo tháp bằng đá thờ tượng ngọc Bồ Tát. Trên đảo có một loại lau sậy tím, từ xa nhìn như một vùng đỏ úa, soi bóng tháp Phật, mang vẻ xa lánh trần tục, có thể thấy Ninh Thái phi rất ưa tĩnh lặng.

Hành cung hiếm khi đông người như vậy, cung nhân qua lại tất bật. Vì đây là nơi ở của các Thái phi, hộ vệ đều đóng ở bên ngoài. Lệ Thái phi đang chỉ huy một nhóm cung nữ mang đồ ăn cho bọn họ.

Có thể thấy ở đây do Lệ Thái phi làm chủ.

Bà cũng đã thay một bộ thường phục, nhưng so với lúc tế tổ lại càng lộng lẫy, là loại mỹ nhân diễm lệ dù không son phấn cũng khiến người ta ngây ngất.

Trên đường đi, nghe Chương Thái hậu và mọi người tán gẫu, hình như nói Chiêu Dương phu nhân và Lệ Thái phi có chút giống nhau, nhưng Song Phúc lại bảo Chiêu Dương phu nhân còn đẹp hơn, không biết có phải nịnh hay không.

Lệ Thái phi từ xa đã thấy hắn.

Phù Diệp bước tới cúi chào:

"Thái phi nương nương."

Lệ Thái phi nói:

"Nếu điện hạ muốn thưởng ngoạn, hãy sang phía tây, nơi đó có rừng mai đang nở rất đẹp."

Phù Diệp cười:

"Trời lạnh quá, ta về sưởi ấm đã."

Lệ Thái phi lập tức quay ra bảo nữ quan bên cạnh:

"Đến cung của ta lấy áo choàng lông cáo đen cho Lục điện hạ."

Phù Diệp vội nói:

"Không cần đâu, ta không lạnh, chỉ là ở ngoài lâu quá, với lại áo trên người đã nặng rồi, mặc thêm sợ không bước nổi."

Lệ Thái phi bật cười, nụ cười khiến khóe mắt hơi hằn vài nếp nhăn:

"Vậy mau về phòng sưởi ấm uống trà nóng đi, trong cung Ninh Thái phi có trà đạo thượng hạng."

Phù Diệp cúi chào rồi đi về Hồng Hoa cung.

Đi được vài bước, ngoảnh lại thấy Lệ Thái phi vẫn đứng đó nhìn theo, nét mặt không còn nụ cười, chỉ lạnh lùng nghiêm nghị.

Hắn nhớ đến những hoàng tử đã chết, lòng se lại.

Nơi cực phú quý trên đời, những kẻ đứng trên vạn người khiến thiên hạ ghen tị, một ngày huynh đệ tương tàn, cuối cùng thành ra thế này, đúng là hoa nở rực rỡ rồi cũng tàn phai.

Về đến phòng, lò than nhỏ đỏ rực, vừa ấm áp vừa đẹp mắt giữa mùa đông. Hắn nhìn lò than chằm chằm, Song Phúc hối hận vì hôm nay buông lỏng miệng lưỡi làm hỏng tâm trạng Phù Diệp, liền bày đầy bàn điểm tâm để dỗ hắn ăn.

Phù Diệp sưởi tay nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!