"Anh họ Vu Chu, anh đang làm gì vậy?"
Thẩm Tiếu Vi đi đến. Lâm Vu Chu nhớ ra, nhưng hai cánh tay đang ôm cổ anh lại cố dùng sức kéo anh trở lại.
"Ba! Ba đừng đi, đừng đi!"
Phốc! Thẩm Tiếu Vi bịt miệng đúng lúc, cũng lập tức cầu nguyện trong lòng: Ông ngoại, không phải con cố ý, ông ngàn vạn lần đừng trách con!
Lâm Vu Chu nhắm mắt lại, rồi mở ra:
"Như mấy người thấy đấy, tôi bị cậu ta coi thành ông nội. Không phải mấy người ngủ rồi sao?"
"Không ngủ được, cho nên đến xem cậu ấy sao rồi."
Lâm Vu Chi mặt không chút thay đổi nói, ngồi xuống ghế nằm. Kỳ thật là họ vừa quay lại uống rượu.
Đang say à? Lâm Vu Hồng ngồi xuống ghế sofa cạnh một phía khác của giường, rõ ràng không có ý định đến giúp.
Ba… Ba… Cọ cọ.
Thẩm Tiếu Vi đấm đấm ngực, khắc chế cảm xúc nào đó, cũng ngồi lên ghế sofa. Lâm Vu Chu nghiến răng:
"Mấy người không thấy hơi quá đáng sao? Đến giúp đi!"
Ba… Đừng đi…
Lâm Vu Hồng ngồi bắt chéo chân, lạnh giọng nhắc nhở:
"Thân phận hiện tại của em là ông nội!"
Chết tiệt!
"Em nói ông nội chết tiệt?"
Lâm Vu Hồng!
Lâm Vu Chu lần đầu tiên phát hiện anh trai mình còn có tiềm chất nói đùa.
"Ba… Sao ba không sinh con sớm hơn, vài năm…"
Lâm Vu Chu một đầu đầy hắc tuyến.
"Bởi vì sớm hơn vài năm ba còn chưa gặp được mẹ con." Lâm Vu Chi tốt bụng giải vây giúp Lâm Vu Chu. Lâm Vu Hồng nhíu mày.
Lâm Vu Chi dùng vẻ mặt không chút thay đổi mà còn hơi nghiêm túc để nói ra những lời này, khiến cho người ta có cảm giác muốn nổi da gà.
"Con không thích bị gọi là, ông chú nhỏ."
Quen là được rồi. Lần này là Lâm Vu Hồng.
Không quen được.
"Nghe nhiều một chút sẽ quen được." Vẫn là Lâm Vu Hồng.
"… Nghe nhiều một chút cũng không quen được."
"Thời gian dài sẽ quen được. Nghe lời." Lâm Vu Chi.
"… Vâng, con nghe lời."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!