Trở về nhà chị, Lâm Vô Ý nói chuyện với chị gái anh rể một lát rồi cũng lên lầu, hôm nay có hơi mệt. Bất quá, nhật ký và tùy bút của ngày hôm nay, Lâm Vô Ý viết rất nhiều.
Khi cậu buông bút xuống, cậu thấy được sự quan tâm trong mắt cháu trai ngoại.
Sao vậy? Lâm Vô Ý sờ đầu cháu trai ngoại.
Thẩm Tiếu Vi kéo tay đối phương xuống, cầm lấy:
"Cậu nhỏ, có phải hôm nay, cậu nhớ ông ngoại không?" Nếu không, sao đang tốt đẹp lại muốn làm bữa tiệc lớn như vậy? Anh không tin lý do thoái thác của cậu nhỏ.
Lâm Vô Ý mím môi, trước sự quan tâm của cháu trai ngoại, cậu cũng không giấu diếm:
"Uhm. Hôm nay đặc biệt nhớ ba. Bất quá yên tâm, tôi không sao đâu."
"Câu nhỏ, cậu muốn cái gì? Cháu mua cho cậu." Chỉ cần có thể để người này tránh được nỗi mong nhớ, anh nguyện ý làm một chuyện gì đó.
Lâm Vô Ý cười, tay kia nhu loạn tóc cháu trai ngoại:
"Cậu nhỏ muốn mấy thứ."
Cậu nói đi.
McDonalds và KFC.…
"Thẩm Tiếu Vi bật cười, tựa đầu lên vai Lâm Vô Ý:"Đó là đồ ăn vớ vẩn. Không tốt cho thân thể.Nhưng tôi muốn ăn, rất muốn.Ngoại trừ cái này?Hamburger khoai tây chiên.… Ngoại trừ cái này nữa?Kem vị dâu tây, bánh ngọt vị dâu tây, điểm tâm vị dâu tây.Được rồi, cái này có thể chấp nhận.
"Sờ sờ đầu cháu trai ngoại, Lâm Vô Ý ôn nhu nói:"Cái mà tôi muốn, ngoại trừ việc ông ngoại cậu sống lại ra, những thứ khác các cậu đều cho tôi rồi.
"Thẩm Tiếu Vi khẽ ngẩng đầu:"Là gì?Các cậu ở bên cạnh tôi mà.
"Lâm Vô Ý nói đầy cảm kích."Vào lúc tôi thương tâm nhất, thống khổ nhất, các cậu đều ở bên tôi.
Tiếu Vi, cám ơn cậu.
"Thẩm Tiếu Vi thấy hơi cay mũi, ôm người thân mà anh đã vô cùng để ý vào ngực:"Cậu nhỏ, cháu sẽ luôn ở bên cậu, luôn luôn ở ngay cạnh cậu.Tôi biết.
Tiếu Vi ngoan nhất.… Cậu nhỏ ____Ha ha, ngủ đi.Được."
Một đoạn thơ tiếng Pháp nhẹ nhàng truyền ra từ miệng Lâm Vô Ý. Chăm chú nhìn vào dung nhan xinh đẹp của đối phương, tầm mắt Thẩm Tiếu Vi dần dần mơ hồ, theo bản năng, anh đẩy chăn của mình ra, chui vào chăn đối phương, cầm bàn tay đối phương.
Anh sợ khi anh ngủ người này lại chạy ra ngoài ban công.
Ngủ đi, Tiếu Vi.
Cậu nhỏ…
…
Buổi sáng bừng tỉnh bởi một cơn ác mộng, Thẩm Tiếu Vi bị dọa tới nỗi chảy mồ hôi lạnh đầy người, vội vàng nhìn người bên cạnh còn ở nhà hay không. Vừa nhìn thấy, trái tim anh liền bình tĩnh lại.
Người bên cạnh ôm cánh tay anh nằm ngủ say sưa, còn bản thân anh thì thân trên ở trong chăn đối phương, thân dưới ở trong chăn của mình. Lấy đồng hồ bên cạnh gối của người này, nhìn thời gian, 7 rưỡi. Thẩm Tiếu Vi nhẹ nhàng rút cánh tay ra, rời giường.
Chỉnh điều hòa lên cao hai độ, sau khi rửa mặt xong Thẩm Tiếu Vi xuống lầu ăn sáng. Vợ chồng Lâm Chiếu Trinh đã ra ngoài uống trà buổi sáng, Thẩm Như Vi còn đang ngủ, Thẩm Tiếu Vi ăn sáng trong nhà ăn một mình rồi lái xe đi làm.
Trước kia anh không để tâm lắm đến công ty nhà mình, dù sao trong Thẩm gia, ba anh là con trai độc nhất, ba anh cũng chỉ có anh là con trai, quyền kế thừa xí nghiệp Thẩm Thị của anh không cần lo lắng.
Ông ngoại làm việc đến tận năm tám mươi tuổi mới hoàn toàn rút khỏi, năm nay ba anh mới chỉ có 55 tuổi, cho nên anh không hề có một áp lực nào. Nhưng từ sau khi một người trở về, thái độ của Thẩm Tiếu Vi đã chậm rãi thay đổi.
Vinh quanh của bậc cha chú chung quy cũng không phải của anh, nếu anh muốn trở thành một người đàn ông chân chính thành thục, anh phải có được thực lực tuyệt đối. Thẩm Tiếu Vi để tâm đến công ty như vậy, người cao hứng nhất chính là Thẩm Văn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!