Chương 31: (Vô Đề)

Trong phòng nghỉ, âm nhạc của điệu waltz khi thì du dương khi thì sôi nổi, nhưng lực chú ý của mọi người đều đặt lên người đang khiêu vũ. Sống trong một gia tộc lớn, khiêu vũ giao hảo là một trong những kiến thức cơ bản họ phải học trước khi bước vào giới xã giao.

Nhưng buổi vũ hội hôm nay lại làm họ say mê nhất. Là người nhảy bước dành cho nữ, động tác của Lâm Vô Ý có nhiều chỗ không được chuẩn, nhưng trong trường hợp thế này căn bản không là gì hết.

Cậu cười tươi nhìn cháu trai ngoại duy nhất của mình, tay trái nhẹ nhàng khoát lên bả vai đối phương, tất cả mọi thứ chung quanh giống như đều chuyển động theo bước nhảy của cậu, cảm giác không chân thực.

Thẩm Tiếu Vi cũng hiểu mình đang say, trong mắt anh chỉ có nụ cười tươi trên khuôn mặt vô cùng dễ nhìn, cái miệng cho dù là đang cười vui sướng vẫn có chút thương tâm đè nén bên trong. Cậu nhỏ, đừng thương tâm, đừng khổ sở, cậu, vẫn còn bọn cháu, vẫn còn cháu.

Đẩy người trong ngực ra xa, lại một lần nữa ôm vào lòng, nụ cười của Thẩm Tiếu Vi thật giống một đứa trẻ. Lại xoay ba vòng liên tiếp, âm nhạc ngừng, Thẩm Tiếu Vi có chút thở dốc, vừa định nói gì đó, người trong ngực đã bị ai đó mang đi.

Đến tôi.

Lâm Vu Chu không có một tiếng thăm hỏi đã đưa Lâm Vô Ý đi. Nụ cười của Thẩm Tiếu Vi cứng ngắc, trong mắt hiện chút ảo não, anh họ Vu Chu hơi quá đáng đó.

"Cậu nhỏ, cháu vẫn muốn khiêu vũ với cậu."

Thẩm Như Vi đứng một bên hét ầm lên, đã hoàn toàn bay high rồi. Lâm Vu Huệ dứt khoát kéo Thẩm Như Vi vào sân nhảy. Hai người đàn ông có thể khiêu vũ, hai con gái cũng có thể.

Thẩm Tiếu Vi đặt mông ngồi xuống sofa, cho dù có chút tức giận vì anh họ Vu Chu cướp mất cậu nhỏ, nhưng lần khiêu vũ lúc nãy lại gây cho anh một loại rung động thật đặc biệt, làm anh bây giờ vẫn đang chìm trong dư vị. Hai cô gái gia nhập, Lâm Vu Huệ đổi nhạc, giai điệu nhanh hơn rất nhiều.

Đừng nhìn Lâm Vu Chu bình thường lãnh khốc, anh nhảy những bước nhanh không hề kém ai. Lâm Vô Ý cũng biến hóa nhịp nhảy theo điệu nhạc, cùng vũ động với Lâm Vu Chu.

Lâm Vu Chi không có ý định lên sân khấu, anh cầm chiếc máy cameras chuyên nghiệp vừa rồi Lâm Vu Chu giao cho anh, trở thành nhiếp ảnh gia không chuyên. Thế hệ này của mấy người họ còn chưa bao giờ khiêu vũ vui vẻ như thế với nhau.

Làm lão đại của Lâm gia, Lâm Vu Chi rất thích bầu không khí người nhà cùng nhau vui đùa thế này. Chỉ là trước kia vẫn không có cơ hội. Ống kính ghi lại từng khoảnh khắc nơi đây, Lâm Vu Chi tin tưởng, sau này mọi người càng có nhiều cơ hội vui chơi với nhau, bởi vì có một người đã trở về.

Bởi vì lượng vận động quá lớn, trên mặt Lâm Vô Ý hồng nhuận rõ ràng, môi cũng căng bóng không ít, vẻ mông lung trong đôi mắt càng đậm. Lâm Vu Chu luôn giữ chặt bàn tay cậu, sợ chỉ cần mình vừa buông tay đối phương liền ngã xuống.

Lâm Vô Ý rất mệt, nhưng cậu không muốn dừng lại, cậu chưa từng được khiêu vũ thỏa thích như thế.

Trên mặt Lâm Vu Chu cũng có vài phần thản nhiên và nụ cười sung sướng. Anh cũng chưa từng khiêu vũ cùng ai vui vẻ đến vậy. Không ngờ kỹ thuật nhảy của người này lại tốt như thế. Anh chỉ cảm thấy dường như mình đã từng khiêu vũ với Lâm Vô Ý mấy lần rồi, không hề có chút không phối hợp nào.

Trên trán Lâm Vô Ý xuất hiện những giọt mồ hôi, tiếng thở dốc cũng rõ hơn. Lúc đối phương xoay tròn vào ngực mình, Lâm Vu Chu đột nhiên dừng lại.

Lâm Vô Ý đang dựa lưng vào ngực anh ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy một đôi con ngươi sâu sắc.

Vu Chu?

Cậu mệt.

Âm nhạc vẫn tiếp tục, Lâm Vu Chu thuận thế ôm lấy bả vai Lâm Vô Ý, đưa cậu đến ghế sofa. Hai người không nhảy, Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi cũng không nhảy. Lâm Vu Huệ tắt nhạc đi.

Lâm Vô Ý ngồi xuống liền thở từng hơi từng hơi một, Thẩm Tiếu Vi rót cho cậu một cốc nước, cậu uống ừng ực. Đối với người không thích vận động như cậu mà nói, lượng vận động đêm nay bằng trong một tháng của cậu.

Mệt lắm hả?

Lâm Vu Hồng đưa khăn ướt đến. Lâm Vô Ý lau mặt, gật gật đầu, cười tươi chói mắt:

"Mệt, nhưng vui lắm. Oa, đã lâu không được khiêu vũ thỏa thuê như thế."

Thẩm Tiếu Vi dò hỏi:

"Cậu nhỏ khiêu vũ giỏi như thế, bình thường chắc là rất hay nhảy?"

Lâm Vô Ý lại uống thêm nửa cốc nước, tạm dừng một lát mới nói: "Mấy người Joseph có một phạm vi, thường xuyên có những hoạt động. Nếu tôi có thời gian, tôi đều tham gia. Người ở trong phạm vi đó hả, ba ba đều đã điều tra hết rồi, cho nên ba mới cho phép tôi tham gia hoạt động của phạm vi đó.

Khi đó tôi cũng có bạn nhảy có thể khiêu vũ. Trước kia lúc tôi ở Hongkong, ba mời người chuyên dạy khiêu vũ cho tôi. Tôi không thích vận động, chỉ có duy nhất mỗi khiêu vũ là có hứng thú, ba liền nghĩ mọi cách để tôi vận động nhiều hơn.

Sau này đến Pháp du học thì gặp được Caroline, chị ấy là học tỷ của tôi, cũng là do Joseph giới thiệu mới quen, sau đó mấy buổi vũ hội ở trường học Caroline là bạn nhảy duy nhất của tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!