Chương 25: (Vô Đề)

9 giờ, Lâm Vu Chi đi từ trên lầu xuống, rẽ vào phòng khách liền thấy có người đã dậy, đang ngồi trên ghế sofa đọc báo buổi sáng.

Nghe được tiếng bước chân của anh, người đó đặt tờ báo xuống.

Chào, Vu Hồng.

Chào.

Lâm Vu Hồng uống một ngụm trà, tiếp tục đọc báo.

"Hôm nay báo tài chính và kinh tế có tin gì không?"

Để người hầu chuẩn bị bữa sáng, Lâm Vu Chi ngồi xuống hỏi.

"Toàn chuyện bình thường. Chính sách kinh tế của nội địa có chút thay đổi, nhưng không ảnh hưởng lớn đến chúng ta." Lâm Vu Hồng đưa báo tài chính và kinh tế cho Lâm Vu Chi. Lâm Vu Chi mở ra.

Nhìn một lát, anh nói:

"Nếu mười giờ mấy người kia còn chưa dậy thì lên gọi."

Uhm. Giọng nói Lâm Vu Hồng có chút lạnh.

Điện thoại trong phòng khách vang lên, Lâm Vu Chi ngồi gần điện thoại nhất đứng dậy nghe.

"… Vẫn chưa. 10 giờ sẽ gọi họ dậy."

"Được, em và Như Vi cứ đến bến tàu chờ."

Uhm, lát gặp.

Lâm Vu Chi cúp điện thoại, Lâm Vu Hồng hỏi: Vu Huệ?

"Uhm. Hỏi Vô Ý dậy chưa?"

Lúc này người hầu vào nói bữa sáng đã chuẩn bị xong, Lâm Vu Chi đặt tờ báo xuống đi vào nhà ăn. Lâm Vu Hồng nhìn đồng hồ, tiếp tục mở báo ra xem.

Trong một phòng ngủ ở lầu hai, sau khi Lâm Vu Chu vừa tỉnh dậy liền sửng sốt, cúi đầu nhìn người trong ***g ngực, nhất thời có một cảm giác… không biết phải hình dung thế nào. Đây là lần đầu tiên khi anh thức dậy liền phát hiện trong ***g ngực có một người, mà lại là con trai.

Thậm chí người này, còn là chú của anh.

Nhắm mắt vào, lại mở ra. Lâm Vu Chu không hề khách khí mà hất cánh tay của tên nào đó ra khỏi người trong ngực mình, cũng như hiểu được tại sao chỗ nằm của mình lại chật như vậy.

Cả một cái giường lớn bị tên nào đó chiếm hơn nửa, hại anh và người trong ngực chỉ nằm được trong khoảng một phần ba chiếc giường.

Cánh tay bị hất ra, Thẩm Tiếu Vi có dấu hiệu tỉnh lại. Ngâm nhẹ vài tiếng, anh ôm chăn xoay người, ngủ tiếp. Lâm Vu Chu chậm rãi đặt cánh tay đang khoát lên lưng mình của người trong ***g ngực xuống giường, rồi mới cẩn thận ngồi dậy. Chất lượng giấc ngủ đêm qua tốt ngoài dự kiến của anh.

Lâm Vu Chu hoàn toàn không có vẻ khổ sở hay đầu đau như muốn nứt ra vì lạ giường, cho nên, hiện tại có thể nói anh có tinh thần cả trăm lần. Bởi vậy… Giơ chân lên, anh lại không hề khách khí lướt qua người nằm ở giữa, đạp mạnh vào mông Thẩm Tiếu Vi.

Lúc này Thẩm Tiếu Vi hoàn toàn tỉnh ngủ.

Anh mở to mắt, bất mãn xoay người lại, ai đá anh vậy! Quay đầu, vừa nhìn thấy khuôn mặt nghiêm khắc của Lâm Vu Chu, anh che trán, giọng nói khàn khàn do vừa ngủ dậy:

"Anh họ Vu Chu, anh làm gì mà…" Mấy chữ cuối câu không nói ra được vì có cái gối đập vào đầu anh.

Thẩm Tiếu Vi tức giận, anh họ Vu Chu càng ngày càng quá phận với anh rồi đấy. Vứt cái gối ra, Thẩm Tiếu Vi muốn động thủ.

Uhm…

Còn chưa tới giờ thức dậy như bình thường, Lâm Vô Ý bị thứ âm thanh nào đó đánh thức. Kéo chăn lên che đầu, ngăn cản âm thanh bên ngoài, cậu ngủ tiếp. Thẩm Tiếu Vi đè nén cơn tức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!