Khóe miệng Lâm Vu Chu có nụ cười thản nhiên thêm phần vui sướng, bởi vì người bên cạnh thi thoảng lại kinh hô hay bất mãn mà kháng nghị bởi một tấm ảnh nào đó. Nhìn đồng hồ, anh hỏi:
"Buổi tối muốn ăn gì? Ăn đồ Pháp hay món Quảng Đông? Hay đồ Ý?"
McDonalds hay KFC được không?… Không được. Đồ ăn vớ vẩn.Lâm Vô Ý quay đầu:Tại sao cậu và ông nội cậu giống nhau như vậy? Vừa nghe đến McDonald
"s hay KFC đã nói là đồ ăn vớ vẩn. Cậu thường xuyên đi tới đi lui khắp nơi, chắc là ăn đồ ăn nhanh không ít rồi chứ?"
"Chính là vì ăn không ít rồi, cho nên lúc có thể không ăn tuyệt đối tôi sẽ không ăn." Lâm Vu Chu không hỏi ý kiến đối phương nữa, nói thẳng:
"Ăn món Quảng Đông đi. Dễ tiêu, cũng có lợi cho thân thể cậu."
Tôi rất khỏe mạnh.
Lâm Vô Ý quay về phía người nào đó trưng bày chút cơ bắp phát triển của mình, rồi mới khẩn cầu:
"Ăn hamburger được không? Đã rất lâu rất lâu rồi tôi chưa được ăn."
"Tôi sẽ không đưa cậu đi ăn cái đấy đâu. Chính cậu cũng không được lén ăn."
"Có phải ông nội cậu báo mộng cho cậu không, bảo cậu trông chừng không cho tôi ăn hamburger không?"
Lâm Vu Chu trầm mặc một giây, trả lời:
"Ông nội báo mộng cho mỗi người chúng tôi phải trông chừng cậu."
… Lâm Vô Ý cúi đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào.
"Ba, ba ở trên thiên đường mà vẫn trông chừng được con. Con còn muốn nhân lúc ba không có ở đây, có thể lén ăn chứ."
Đừng mơ đẹp.
Lâm Vô Ý nở nụ cười, tiếp tục xem ảnh.
"Có muốn mua gì không?"
Lâm Vô Ý không ngẩng đầu, nói:
"Không biết, nếu thấy có thể sẽ mua."
"Cậu mang quần bơi về đây không?"
Đột nhiên Lâm Vu Chu hỏi như thế, Lâm Vô Ý ngẩng đầu:
"Uhm? Mang quần bơi làm gì?"
Lâm Vu Chu nói:
"Trời nóng, có thể đi bơi. Có quần bơi không? Không có thì hôm nay mua."
… Trên mặt Lâm Vô Ý hiện vẻ xấu hổ, Lâm Vu Chu chú ý tới.
Chuyện gì?
Lâm Vô Ý lẩm bẩm:
"Lại bị Vu Hồng cười nhạo rồi."
"Anh tôi cười nhạo gì cậu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!