Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu, Tiếu Vi, Vu Huệ, Như Vi… Mấy đứa trẻ trong nhà thật ngoan… Ngay cả Ethan, Ryan và Andrew nói theo cách nào đó cũng coi như là mồ côi mẹ cũng vậy. Lại nói tiếp, chắc là gen của ba tốt lắm mới có nhiều con cháu ưu tú đến thế.
Cả mình nữa… Trong mắt ba, chắc là cũng rất ưu tú nhỉ? Ôi, Lâm Vô Ý, sao mày có thể mặt dày thế kia?
Nhìn đám mây bay trên bầu trời đến thất thần, Lâm Vô Ý tựa vào lan can để ánh mặt trời bao phủ lên mình. Ba luôn nói cậu không thích vận động, không thường ra ngoài, như vậy sẽ không tốt cho thân thể. Vậy nên giờ cậu phải phơi nắng nhiều một chút, bổ sung lại những thứ đã đi qua.
Hôm nay mẹ về Mỹ, từ giờ trở đi, cậu phải chính thức sống một mình ở Hongkong. Một mình… Lâm Vô Ý đau đớn trong tim, không, cậu không phải một mình, cậu còn có rất nhiều người thân.
Từ ngày cậu trở về đến giờ, dường như tất cả mọi chuyện đều được khắc sâu trong trí nhớ. Đặc biệt là sự quan tâm của mấy người cháu dành cho cậu đã nằm ngoài dự liệu. Ngay cả đêm hôm đó, Vu Hồng cũng nói giỡn với cậu.
Cậu đã nghĩ, muốn kéo gần quan hệ với họ sẽ phải cần đến một quá trình rất dài, mà không nghĩ rằng, hết thảy lại tự nhiên đến vậy, tự nhiên giống như cậu chưa từng rời khỏi nhà.
Đương nhiên, bản thân cậu cũng không cần trải qua một quá trình xấu hổ để dung nhập với gia đình mà cậu từng bài xích và lảng tránh. Lâm Vô Ý cố gắng mở to đôi mắt nhìn vào không trung: Ba, chắc ba cũng thấy rồi. Anh chị tốt với con lắm, mấy người Vu Chi cũng tốt với con lắm.
Ba cứ yên tâm ở thiên đường.
Có người gõ cửa, Lâm Vô Ý quay đầu.
Chú nhỏ, là cháu.
Vu Huệ?
Vào đi.
Không giống mấy người anh em của mìnhm gõ cửa xong liền trực tiếp vào luôn, hoặc là cửa cũng không thèm gõ. Lâm Vu Huệ rất có quy củ đợi người bên trong lên tiếng cô mới mở cửa đi vào.
Thấy chú nhỏ ở ngoài ban công, trên mặt có nụ cười, Lâm Vu Huệ yên tâm không ít, nói:
"Chú nhỏ, cháu cần ra ngoài, có cần cháu đưa chú đi dao trên đường không?"
Hôm qua là đầu thất của Lâm Chính Huy lão tiên sinh, có thể tưởng được hôm qua Lâm Vô Ý thương tâm thế nào, thương tâm đến nỗi Lâm Vu Hồng vẫn đang ngủ cùng gần như không chợp mắt cả đêm, 10 giờ sáng mới rời giường đến công ty.
Người của Lâm gia đều đã thay tang phục màu đen, Lâm Vô Ý đặt tất cả những nhớ nhung và đau đớn với ba đeo trên cổ – là một chiếc túi con màu đen, bên trong là chìa khóa ba để lại cho cậu. Cậu vẫn không có can đảm để vào thư phòng của ba, hay mở cánh cửa của căn biệt thự ba để lại cho mình.
Ngoại trừ Lâm Chiếu Trinh đã về nhà thì hai nhà của Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ đều ở nhà chính, cả Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Huệ cũng vẫn ở đây, thêm cả những thanh âm của ba đứa trẻ trong nhà, làm cho nhà chính của Lâm gia vốn có chút lành lạnh đã náo nhiệt không ít.
Trước đây Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ cũng thường về đây ở, hiện tại ba đã qua đời, trong lòng hai người đều thấy khó khăn, hơn nữa em trai đã trở về, họ liền định ở đây nhiều một chút.
Dù sao chuyện của công ty đều giao cả cho con trai, họ đều vui vẻ an nhàn, mỗi ngày hai anh em lại đưa vợ mình ra ngoài uống trà, hay đi tản bộ với mấy đứa cháu, tâm tình dễ chịu không ít.
Còn Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều là những người ba đơn thân, con cái ở cạnh ba mẹ, một mình về nhà cũng không có nghĩa gì, ngày nào cũng về nhà chính ăn cơm cùng mọi người còn náo nhiệt hơn.
Sau khi phát hiện mình cũng không ghét bỏ vẻ náo nhiệt như bình thường, hai người đều không nghĩ đến chuyện về nhà riêng của mình, càng đừng nói đến Lâm Vu Hồng còn mang trong mình nhiệm vụ ngủ cùng.
Cho dù Lâm Vô Ý có cam đoan cậu đã không còn việc gì, nhưng tạm thời Lâm Vu Hồng còn chưa định để phòng ngủ cho một mình Lâm Vô Ý, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng chuyện đêm đó đúng là đã dọa anh hết hồn.
Lâm Vu Huệ cũng có nhà riêng của một mình cô, ông nội cũng có để lại cho cô hai căn nhà. Sở dĩ muốn ở Lâm trạch, thứ nhất là muốn có nhiều cơ hội để thân quen với chú nhỏ, thứ hai là bởi chiều nào về nhà cũng thấy ánh đèn sáng chói, còn có một bàn đầy những thức ăn nóng hổi chỉ chờ cô về là được bưng lên, Lâm Vu Huệ cũng không muốn quay về nhà riêng của mình.
Dù sao trong nhà không có chị dâu, ba mẹ và anh trai cũng không ngại, cô cứ về ở thôi.
Lâm Vu Chu không có nhiều việc lắm nên tối nào cũng về ăn cơm, Thẩm Tiếu Vi cũng thường xuyên đến đây. Sau khi dùng cơm và tán gẫu với Lâm Vô Ý xong hai người đều về nhà, có đôi khi Thẩm Tiếu Vi mệt mỏi quá thì ngủ ở đây luôn. Lâm Vu Chu lạ giường, không còn cách nào cả, muộn đến mấy cũng phải về.
Có thể nói, sau khi Lâm lão tiên sinh qua đời, quan hệ của mọi người trong Lâm gia đã thân thiết hơn không ít. Nếu ông ở trên thiên đường mà thấy được, không biết có thể nổi giận mà quát Một đám bất hiếu! hay không.
Lâm Vu Huệ vẫn chờ chú nhỏ trả lời, Lâm Vô Ý vốn không muốn ra ngoài, từ sau khi ba qua đời lại càng không muốn đi đâu. Thế nhưng nghĩ tới chuyện cậu đã hứa với ba phải mau chóng phấn chấn lại, Lâm Vô Ý nghĩ nghĩ rồi nói:
"Vậy thì làm phiền Vu Huệ. Chú cũng nên ra ngoài một chút."
Lâm Vu Huệ cười:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!