Đầu bếp trong nhà là đầu bếp Michelin được mời về nấu.
Vu Tư Linh ăn thực vui vẻ, từ nhỏ đã thích ăn mốn ăn do Trương thúc làm, mỗi lần đều có thể ăn thêm một hai chén cơm.
Vu Thiên Túng nhìn bảo bối ăn đến vui vẻ, hắn cũng vui lây.
Hắn thời trẻ bận rộn sự nghiệp, xem nhẹ gia đình.
Khi vợ mất con gái mới bảy tuổi.
Sau này cũng không cưới vợ, người thân cũng chỉ dư lại một mình Vu Tư Linh.
Cho nên hắn vô cùng yêu thương Vu Tư Linh, tất cả mọi thứ cho nàng đều phải là tốt nhất chỉ cần con gái vui vẻ, bảo hắn làm gì cũng được.
"Linh Linh, ba vừa thấy con chạy một chiếc Porsche mới về?" Vu Thiên Túng mỗi lần về nhà nhìn thấy Vu Tư Linh, đều sẽ lôi kéo nàng bàn luận việc nhà nhằm tăng thêm tình cha con.
Đúng ạ. Vu Tư Linh nhanh chóng nuốt thức ăn trong miệng, trong lòng nhớ thương bạn gái bé nhỏ mình trộm giấu đi.
Vu Thiên Túng gắp thêm mấy món cho nàng: Con lại đổi xe mới?
"Không phải, đây là hàng second -hand." Vu Tư Linh nói,
"Tuy rằng mua giá khá cao nhưng đây là giá trị xứng đáng của nó, còn có đây là xe giới hạn vì vậy sau này không thích bán ra có thể nâng giá lên."
"Không có việc gì con vui vẻ là được."
Vu Thiên Túng cười nói,
"Chiếc Maserati ba cho con trước hôm sinh nhật đâu, không thấy con lái về?"
Vu Tư Linh dừng một chút buông chén đũa, ủy khuất nhìn hắn: Con bán rồi.
Với ngút trời: Vì sao lại bán?
Vu Tư Linh chớp chớp mắt, một lát sau trong mắt đã chứa đầy nước khó xử nói:
"Chiếc xe kia quá rêu rao, bạn học nói con khoe nhà giàu." Thật ra là lão bà nhà con nhìn thấy nó xấu
"Vừa lúc trong tiệm ra giá mua vào cao vì vậy con đã bán rồi. Con cảm thấy......! xe đạp cũng tốt, màu xanh lục bảo vệ môi trường, cũng không rêu rao." Đặc biệt là ngồi phía sau được lão bà đèo đi quá thoải mái
"Thực xin lỗi, ba ba."
Câu này là thật sự.
...... Vu Thiên Túng che ngực, bây giờ con gái bán xe hắn tỉ mỉ chuẩn bị hôm sinh nhật cũng không làm sao hết, chỉ cần nàng vui vẻ......! Vui vẻ...... là được.
"Không có việc gì, con muốn cái gì thì mua cái đó."
Vu Thiên Túng sủng nịch nói.
Thật ạ? Vu Tư Linh mắt cũng không đỏ, một hơi có thể ăn ba chén cơm
"Ba ba, ba ba yêu dấu, con có một đống đồ muốn mua."
Một, một đống?!
Vu Thiên Túng bắt đầu sợ hãi, bình thường Vu Tư Linh yêu cầu mua cái gì căn bản không sử dụng loại ánh mắt năn nỉ này bởi vì tiền tiêu vặt ông cho xài chẳng bao giờ hết.
Đột nhiên, dùng loại giọng điệu này nài nỉ nói muốn mua đồ vật khiến hắn sinh ra một loại ảo giác muốn táng gia bại sản.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!