Chương 34: Liên Hôn

Lê Thâm Tinh càng nghĩ càng cảm thấy cách này rất tốt, sau khi về nhà đã là đêm khuya, trong thư phòng chỉ còn lại Lê Nguyên Dã đã ngồi ở trên ghế.

Cô nhỏ giọng đi vào: Ba, chị đâu rồi?

Ngủ rồi. Lê Nguyên Dã tức giận mà nói, không ngờ tới Lê Nguyệt Uẩn một khi đã quỳ thì quỳ đến cực khổ như vậy, trực tiếp ngã lăn xuống dưới đất mà ngủ luôn, thiếu chút nữa làm cho bọn họ sợ tới mức tưởng là đã xảy ra chuyện gì rồi, sau đó mới đuổi cô trở về phòng đi ngủ.

"Ba, kỳ thật chuyện này ba cũng không cần phải tức giận như vậy." Lê Thâm Tinh bò đến bên bàn, cười hì hì: "Chị ấy làm nghề thiết kế mà, tư tưởng chắc chắn sẽ không quá hẹp hòi, nếu không lấy ra đâu nhiều linh cảm như vậy.

Mà người nào lại đối với thiết kế của chị ấy lại cảm thấy hứng thú chứ? Là ba.

Lại nói, chị ấy ở nước ngoài học tập nhiều năm như vậy, bầu không khí nước ngoài cũng có thể ảnh hưởng đến chị ấy, vì vậy là ai muốn đưa chị ấy ra nước ngoài du học nhỉ?

Là ba.Lê Nguyên Dã:Nói tới nói lui ba mới là tội nhân?Phi phi, sao có thể sử dụng từ tội nhân được chứ.

"Lê Thâm Tinh khịt mũi hai tiếng, quay đầu lại cười tủm tỉm nói:"Ba chính kim chỉ nam của chị ấy, là ngọn đèn sáng trong nhân sinh của chị ấy a.Hừ, nhưng ba không dạy nó đi thích con gái.Lê Thâm Tinh hỏi:Vậy ba có dạy chị ấy thích con trai à?

"Lê Nguyên Dã ngây ngốc hỏi:"Cái này cũng cần phải dạy sao?Tại sao lại không cần, yêu cũng là một loại năng lực a, ba chỉ dạy chị ấy làm sao có thể tạo ra mô hình hoàn mỹ vô khuyết, bản vẽ làm sao để được tính toán chính xác hơn, thế nhưng lại không dạy chị ấy làm thế nào để yêu đương?

"Lê Nguyên Dã mở to hai mắt, nhất thời cũng không biết nên phản bác như thế nào."Bây giờ ý thức của chị ấy rốt cuộc cũng thức tỉnh rồi, ba, ba hẳn phải là người cao hứng nhất mới phải a!

"Lê Thâm Tinh vỗ vỗ cái bàn,"Hay là ba hy vọng cả đời của chị ấy phải sống ngây ngốc với cái đống bản vẽ kia?

Hôm nay sủng hạnh bản vẽ này, ngày mai lại sủng hạnh bản vẽ khác?...

"Lê Nguyên Dã thiếu chút nữa bị trôi theo dòng chảy của cô,"Nhưng mà vẫn còn có nhiều thanh niên anh tài tuấn tú như vậy mà.Nhưng chị ấy không thích thì ba nói phải làm gì bây giờ?

"Lê Thâm Tinh ngoắc ngoắc ngón tay, rất là cao thâm mà nói,"Ngư dữ hùng chưởng bất khả kiêm đắc(*), đạo lý này, ba hiểu chứ?

Nếu trời cao cho ba một đứa con gái thiên phú xuất chúng, tất nhiên không thể để cho ba quá đắc ý."

(*)

- Ngư dữ hùng chưởng bất khả kiêm đắc: Trích từ câu nói của Mạnh tử Giết một người vô tội, đó chính là bất nhân; cướp đoạt thứ không phải của mình, chính là bất nghĩa.

Lại như nói, cá là món mà ta thích ăn, bàn tay gấu trân quý cũng là món mà ta thích ăn, nhưng nếu cả hai món đó đều không thể đồng thời có được cùng một lúc, thế thì ta sẽ bỏ cá mà lấy bàn tay gấu., mang hàm ý, có thứ này lại mất thứ kia.

Lê Nguyên Dã đen mặt:

"Cho nên trời cao lại ban tặng cho ba một đứa con gái làm ba bực mình." (ám chỉ Lê Thâm Tinh)

"Ầy, người ta đang nói chính sự với ba đấy, đừng ngắt lời."

...

"Ba, nói thế này đi, ba là muốn một người con gái vừa có năng lực xuât chúng lại vừa có thể kế thừa công ty của ba, hay là muốn một người con gái như là con đây không chỉ không biết cái chi mà lại tìm về một đứa bạn trai nghèo làm con rể của ba hả?"

Lê Nguyên Dã trầm tư một lát, ngạc nhiên nói:

"Tại sao ba phải lựa chọn, các con không phải đều là con gái của ba sao?"

À cũng đúng.

Lê Thâm Tinh nói,

"Vậy thôi, ba vẫn là nên nghĩ thoáng một chút đi. Chi mà chị con muốn làm, ba còn nghĩ rằng thật sự có thể ngăn cản chị ấy à?"

Lê Nguyên Dã chính là buồn rầu vì chuyện này, nguyên nhân chính là vì biết không cách nào vãn hồi được, mới cảm thấy tức giận.

Lê Thâm Tinh chớp chớp mắ, miệng nở nụ cười tà:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!