Chương 18: (Vô Đề)

Từ cửa sau chạy ra được khoảng vài trăm mét hẳn là không còn ai phát hiện bọn họ nữa đâu ha, Vu Tư Linh mới vỗ vỗ bả vai Lê Nguyệt Uẩn:

"Được rồi được rồi, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi đi."

Lê Nguyệt Uẩn lúc này mới dừng lại, Vu Tư Linh từ nàng trên lưng nhảy xuống dưới còn thương tiếc mà xoa bóp bả vai nàng: Chị vất vả rồi.

Không sao.

Lê Nguyệt Uẩn vẫy vẫy cánh tay,

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Gặp một người không nghĩ là sẽ đụng mặt." Vu Tư Linh hàm hồ nói, trong lòng sớm đã yên lặng quỳ xuống xin lỗi Đào Thư Cần mấy lần.

Lê Nguyệt Uẩn thấy nàng bộ dáng không muốn nói đến chuyện này nữa, không tiếp tục truy vấn mà thay đổi đề tài khác: Bây giờ đi đâu đây?

Vu Tư Linh nghĩ nghĩ, nói:

"Có nơi nào có thể thoải mái ngồi trong phòng máy lạnh, lại có mấy hoạt động giết chết thời gian như tỷ như xem phim gì đó?"

Lê Nguyệt Uẩn xem xét một vòng, khi nhìn về phía nào đó ánh mắt bỗng sáng ngời: Đúng là có đấy.

Vu Tư Linh: Chỗ nào ạ?

Đi theo tôi. Lê Nguyệt Uẩn lôi kéo nàng đi qua đường cái.

Vài phút sau, Vu Tư Linh đứng ở trước cửa, ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu —— Tiệm net Tinh Tinh.

Vu Tư Linh: ......

"Hai máy, dùng hai tiếng." Lê Nguyệt Uẩn đứng trước chỗ quầy, sau khi ông chủ tính toán ghi chép xong đưa hai tấm thẻ cho hai người.

Lê Nguyệt Uẩn dứt khoát lưu loát mà lấy thẻ, quay đầu lại nhìn về phía Vu Tư Linh ra hiệu nàng đi vào: Đi thôi.

Dạ. Vu Tư Linh bước nhỏ đuổi kịp, cẩn thận nghĩ lại nơi này không phải đúng là vừa có máy lạnh vừa có thể xem phim sao.

Trong tiệm net ngoại trừ âm thanh gõ bàn phím điên cuồng, dư lại cũng chỉ có vài câu hét thô tục.

Hai người vừa vào cửa liền có không ít người chú ý tới các nàng, mấy tên chơi game cũng dừng lại nhìn chằm chằm các nàng.

Lần đầu tiên tới tiệm net, Vu Tư Linh theo bản năng bắt lấy vạt áo phía sau Lê Nguyệt Uẩn, khẩn trương lại mới mẻ mà nhìn đông nhìn tây.

Lê Nguyệt Uẩn quay đầu lại, nhìn nàng ngốc ngốc cảm thấy rất là đáng yêu, giống như một chú nai con chạy lạc đường trong rừng rậm.

Nàng không tiếng động mà cười cười, bắt lấy bàn tay đang níu quần áo mình bao bọc trong lòng bàn tay.

Vu Tư Linh thuận thế cầm lấy tay nàng, đi theo vào một khu vực hai người có ghế sô pha dài, nàng ngồi vào bên trong.

Màn hình máy tính có chút lớn, sau khi khởi động máy tất cả dàn máy đều phát ra ánh sáng đủ màu sắc.

Wow. Vu Tư Linh nhỏ giọng kinh hô.

Lê Nguyệt Uẩn hé miệng nhịn cười:

"Trước kia em chưa đến bao giờ sao?"

Đúng ạ. Vu Tư Linh thành thật gật gật đầu.

Lúc này Đào Thư Cần lại gọi đến, nàng nhanh chóng tắt máy sau đó xoay người gửi một cái tin nhắn Wechat cho Đào Thư Cần nói mình có việc về nhà trước, buổi tối gặp lại nhau ở lễ sinh nhật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!